luật chơi của kẻ quyến rũ

Chương 2: Cái Bẫy Của Sự Thanh Lịch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc gặp gỡ tại triển lãm, Quang không lãng phí thời gian. Ngay ngày hôm sau, một bó hoa hồng trắng khổng lồ được gửi đến địa chỉ ký túc xá của Linh, kèm theo một tấm danh thiếp tối giản: “Tôi muốn mời cô ăn tối. Nơi cô chọn. Quang.”

Linh nhìn bó hoa, nụ cười nửa miệng xuất hiện. Đây là bước đi tiêu chuẩn của một người đàn ông giàu có: dùng sự phô trương để áp đảo. Cô biết, nếu cô chọn một nhà hàng bình thường, anh ta sẽ đánh giá cô là tầm thường. Nếu cô chọn một nơi quá xa xỉ, anh ta sẽ đánh giá cô là thực dụng. Linh muốn anh ta thấy cô là người kiểm soát.

Cô gửi lại một tin nhắn ngắn gọn: “Tôi chọn nhà hàng ở nơi anh cảm thấy ít kiểm soát nhất.”

Quang, một người đã quen với những lời khen ngợi và sự phục tùng, cảm thấy bị thách thức. Anh ta chọn một nhà hàng Ý nhỏ, cổ điển, nằm khuất trong một con hẻm, nơi anh ta không có bàn VIP, không có sự ưu tiên. Đây là nơi anh ta phải dựa vào sự quyến rũ cá nhân, chứ không phải quyền lực.

Buổi tối hôm đó, Linh đến trễ mười lăm phút – một khoảng thời gian đủ để khẳng định quyền lực, nhưng không đủ để gây khó chịu. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, không cầu kỳ, nhưng đủ tinh tế để làm lu mờ mọi người phụ nữ khác trong phòng.

Quang bắt đầu cuộc trò chuyện một cách điềm tĩnh. Anh ta không nói về tiền bạc hay công việc, mà nói về nghệ thuật, triết học và những chuyến du lịch mạo hiểm. Anh ta thể hiện sự thông thái và kinh nghiệm của một người đàn ông đã sống qua nhiều thăng trầm. Đây là cái bẫy của sự thanh lịch mà anh ta giăng ra: không chỉ mua chuộc bằng tiền, mà còn bằng sự ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, Linh không dễ dàng bị cuốn vào. Cô lắng nghe, nhưng luôn đặt những câu hỏi sắc bén, thách thức quan điểm của anh ta.

"Anh nói anh khao khát quyền lực," Linh nói, nhấm nháp ly rượu vang đỏ. "Nhưng tôi thấy, anh khao khát sự phục tùng. Quyền lực thật sự không cần phải áp đặt, nó chỉ cần tồn tại."

Quang nhìn cô chằm chằm. Cô gái này không chỉ nhìn thấy vỏ bọc, mà còn nhìn thấu được sự cô độc và khao khát thầm kín của anh ta.

"Và cô khao khát điều gì, Linh?" Quang hỏi thẳng, ánh mắt anh ta xuyên thấu.

Linh mỉm cười, nụ cười bí ẩn. "Tôi khao khát sự tự do tuyệt đối. Tự do khỏi sự ràng buộc của tiền bạc, khỏi sự tầm thường, khỏi những quy tắc. Và tôi biết, sự tự do đó có một cái giá rất đắt."

Quang hiểu. Cô gái này không cần một người tình, cô cần một công cụ để đạt được mục tiêu. Anh ta cảm thấy bị kích thích tột độ. Anh ta đã quá quen với những cô gái vờ vĩnh. Linh thì không. Cô thẳng thắn về sự thực dụng của mình.

"Và cô nghĩ tôi có thể mua cho cô sự tự do đó?" Quang hỏi.

"Không. Anh chỉ có thể mua cho tôi thời gian để tôi tự mình giành lấy nó," Linh đáp.

Quang nhận ra, đây không phải là một cuộc hẹn hò, mà là một cuộc đàm phán. Anh ta cảm thấy mình đang bị kéo vào một trò chơi tâm lý, nơi anh ta không thể dùng những quy tắc cũ. Linh không phải là con mồi. Cô là người chơi. Anh ta muốn kiểm soát cô, nhưng anh ta biết, để làm được điều đó, anh ta phải cho phép cô kiểm soát một phần.

Anh ta nâng ly rượu. "Vậy, chúng ta hãy nói về cái giá của sự tự do. Và luật chơi của chúng ta."

Cái bẫy đã được giăng. Và cả hai đều sẵn sàng bước vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×