luật chơi của kẻ quyến rũ

Chương 10: Phòng Tối và Nút Dừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự từ chối ngọt ngào của Linh đã khiến Quang không ngừng nghĩ về cô. Anh ta bị ám ảnh bởi sự tự chủ của cô, bởi cái cách cô dùng tình dục để thao túng anh ta. Anh ta biết, để giành lại quyền kiểm soát, anh ta phải đưa trò chơi lên một tầm cao mới, nơi ranh giới của sự phục tùng và kiểm soát trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vài ngày sau, Quang gửi cho Linh một địa chỉ, không có lời giải thích. Linh đến một tòa nhà chung cư cao cấp. Khi cô bước vào, cô nhận ra đây là một căn hộ penthouse khác, nhưng khác với căn hộ tối giản của cô, không gian này mang một tông màu tối, đầy những bức tượng điêu khắc trừu tượng và ánh sáng mờ ảo. Căn phòng chính, nơi Quang đang đợi, được trang bị một chiếc giường lớn, được bao quanh bởi những sợi dây da treo lủng lẳng và những chiếc còng tay bằng kim loại.

Đây là một không gian dành cho BDSM (Bondage, Discipline, Sadism, Masochism) nhẹ. Quang không nói một lời. Anh ta chỉ đứng đó, ánh mắt anh ta đầy sự thách thức. Anh ta muốn cô hiểu rằng, đây là nơi anh ta có toàn quyền kiểm soát, nơi cô phải phục tùng.

Linh không hề tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ. Cô đã từng nghiên cứu về BDSM. Cô biết rằng, đây không phải là về sự bạo lực, mà là về sự tin tưởng và đồng thuận. Đây là một trò chơi tâm lý mà trong đó, người được gọi là "submissive" (người phục tùng) có quyền lực tuyệt đối để dừng lại bất cứ lúc nào.

"Anh muốn gì, Quang?" Linh hỏi, giọng cô bình tĩnh.

"Tôi muốn cô trao quyền kiểm soát cho tôi, Linh," Quang đáp, giọng anh ta trầm và đầy quyền lực. "Tại đây, cô không có tiếng nói, không có sự thao túng. Cô sẽ làm theo mọi yêu cầu của tôi. Và tôi sẽ mang lại cho cô sự thỏa mãn mà cô khao khát."

Linh mỉm cười. "Vậy thì, chúng ta hãy đặt ra một quy tắc cơ bản," cô nói, điềm tĩnh. "Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi sẽ có một từ an toàn. Một từ mà khi tôi nói ra, trò chơi phải dừng lại ngay lập tức. Đây là điều kiện tiên quyết để tôi trao quyền kiểm soát cho anh. Và từ an toàn của tôi là... 'Sao Băng'."

Yêu cầu của Linh là một đòn giáng mạnh vào quyền lực của Quang. Anh ta muốn sự phục tùng tuyệt đối, nhưng từ an toàn lại trao cho Linh một quyền lực tuyệt đối để kết thúc trò chơi. Anh ta biết, anh ta không thể từ chối.

"Được," Quang nói. "Sao Băng."

Trò chơi bắt đầu. Quang, trong vai trò "dominant" (người thống trị), bắt đầu với những hành động nhẹ nhàng. Anh ta dùng một chiếc khăn lụa đen bịt mắt Linh, khiến các giác quan khác của cô trở nên nhạy bén hơn. Anh ta dùng những sợi dây da mềm để trói tay cô vào thành giường, không quá chặt, chỉ đủ để cô cảm thấy bị kiểm soát.

Linh cảm thấy một sự thích thú mới lạ. Trong bóng tối, cô không còn nhìn thấy Quang, không còn nhìn thấy vẻ mặt của một người đàn ông quyền lực. Cô chỉ cảm thấy sự chạm, sự kiểm soát, và cảm nhận sự khao khát của anh ta.

"Tôi muốn cô rên rỉ cho tôi, Linh," Quang thì thầm vào tai cô, giọng anh ta đầy quyền lực. "Tôi muốn cô cầu xin sự thỏa mãn."

Linh không rên rỉ. Cô đã học được từ những người bạn của mình rằng, trong BDSM, người phục tùng có quyền kiểm soát. Cô không muốn chỉ phục tùng. Cô muốn thử thách anh ta.

Quang cố gắng kích thích cô, sử dụng những kỹ thuật để buộc cô phải phản ứng. Nhưng Linh vẫn giữ im lặng. Cô thở dốc, nhưng không hề rên rỉ. Cô đang dùng chính sự im lặng để thao túng anh ta.

"Làm ơn, Linh," Quang thì thào. "Hãy rên rỉ. Hãy cho tôi thấy cô khao khát nó."

Linh vẫn im lặng, nhưng trong đầu cô, một ý nghĩ táo bạo lóe lên. Cô quyết định sử dụng từ an toàn của mình.

Cô thì thầm, giọng cô chỉ đủ nghe thấy: "Sao Băng."

Quang ngay lập tức dừng lại. Anh ta bàng hoàng. Anh ta đã tưởng rằng anh ta đã có toàn quyền kiểm soát, nhưng chỉ với một từ, Linh đã tước đi tất cả quyền lực đó. Anh ta gỡ khăn bịt mắt cô, khuôn mặt anh ta bối rối.

"Tại sao?" Quang hỏi, anh ta không giấu được sự thất vọng. "Cô đã ở gần đỉnh điểm."

Linh nhìn anh ta, ánh mắt cô đầy sự tự tin và ranh mãnh. "Tôi chỉ muốn thử xem anh có thực sự tuân thủ quy tắc không. Tôi muốn biết, trong trò chơi này, liệu anh có thực sự tôn trọng từ an toàn của tôi hay không."

Quang nhận ra anh ta đã bị đánh bại một cách ngoạn mục. Anh ta đã đưa ra một trò chơi mà anh ta nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng, nhưng Linh đã dùng chính luật chơi đó để chống lại anh ta. Cô đã chứng minh rằng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô vẫn là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

"Cô đã thắng, Linh," Quang nói, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi nhưng cũng là sự thích thú tột độ. "Cô đã cho tôi thấy rằng, ngay cả khi tôi nghĩ tôi có toàn quyền kiểm soát, cô vẫn là người giữ nút dừng."

Từ khoảnh khắc đó, trò chơi của họ trở nên phức tạp hơn. Quang biết rằng, để chiến thắng Linh, anh ta không thể chỉ dùng quyền lực. Anh ta phải dùng trí tuệ, và phải hiểu rằng, tình dục không phải là một chiến trường, mà là một vũ đài của những trò chơi tâm lý. Và Linh, với "Phòng Tối và Nút Dừng," đã trở thành bậc thầy của trò chơi đó.

11


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×