luật chơi của kẻ quyến rũ

Chương 9: Nghệ Thuật Của Sự Từ Chối Ngọt Ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi phải chấp nhận hình phạt tâm lý ở chương trước, Linh biết rằng Quang sẽ nhanh chóng tìm cách khẳng định lại sự thống trị của mình. Cô chờ đợi. Cô biết, người đàn ông này không bao giờ để một thất bại nhỏ trôi qua.

Vài ngày sau, Quang mời Linh đến biệt thự nghỉ dưỡng ven biển của anh ta. Không gian xa hoa và riêng tư này là nơi hoàn hảo để anh ta áp đặt những yêu cầu sâu kín nhất.

Sau bữa tối, khi không khí trở nên căng thẳng và đầy khao khát, Quang tiến lại gần Linh. Anh ta không dùng mệnh lệnh hay thỏa thuận, mà dùng sự quyến rũ lạnh lùng của quyền lực.

"Tối nay, tôi có một khao khát đặc biệt, Linh," Quang nói, giọng anh ta trầm và đầy quyền uy. "Tôi muốn cô làm điều mà cô chưa từng làm cho tôi. Tôi muốn cô phải hoàn toàn im lặng trong suốt quá trình. Cô phải giữ ánh mắt tập trung vào tôi, nhưng không được phép phát ra bất cứ âm thanh nào, dù là tiếng rên rỉ hay tiếng thở dốc. Tôi muốn sự phục tùng tuyệt đối, không có dấu vết của sự kiểm soát nào từ cô."

Yêu cầu này là một sự thách thức trực tiếp đối với Linh. Nó tước đi tiếng nói và quyền kiểm soát khoái cảm của cô, biến cô thành một vật thể im lặng, hoàn toàn thuộc về anh ta.

Linh lắng nghe, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. Cô biết, đối với Quang, đây là đỉnh cao của sự thỏa mãn—nhận được sự phục tùng mà không cần thương lượng.

Linh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi và quyến rũ. Cô không nói "Không."

"Yêu cầu của anh thật thú vị, Quang," Linh đáp, giọng cô dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. "Nó thể hiện sự khao khát kiểm soát sâu sắc của anh. Nhưng anh có nghĩ rằng, sự phục tùng dễ dàng như vậy sẽ mang lại cho anh sự thỏa mãn tột độ không?"

Quang nhíu mày. "Đừng chơi trò tâm lý với tôi, Linh. Tôi không hỏi ý kiến của cô."

Linh tiến lại gần hơn. Cô dùng ngón tay vuốt nhẹ theo đường viền hàm của anh ta, một hành động đầy quyền lực. "Tôi không chơi trò tâm lý. Tôi đang bảo vệ khoái cảm của anh. Nếu tôi im lặng một cách dễ dàng, anh sẽ thấy nó nhàm chán vào ngày mai. Nó sẽ trở thành một nhiệm vụ, không phải là một phần thưởng."

Cô dừng lại, nụ cười bí ẩn nở rộ. "Tối nay, tôi sẽ từ chối. Nhưng sự từ chối này không phải là sự bất tuân, mà là lời hứa."

Linh bắt đầu thực hiện Nghệ Thuật Của Sự Từ Chối Ngọt Ngào. Cô dùng đôi môi và bàn tay để kích thích anh ta một cách chậm rãi, chuyên nghiệp, đưa anh ta lên đỉnh điểm của sự khao khát, nhưng không bao giờ cho phép anh ta đạt tới sự thỏa mãn. Cô thì thầm những lời quyến rũ vào tai anh ta, buộc anh ta phải rên rỉ, buộc anh ta phải nói lên sự khao khát của mình. Cô đã sử dụng chính tiếng nói mà anh ta muốn tước đoạt để kiểm soát anh ta.

Quang, người đàn ông quyền lực nhất trong phòng, giờ đây hoàn toàn bất lực. Anh ta nắm chặt tay, cơ thể căng cứng.

"Linh... Dừng lại," anh ta thều thào, giữa những tiếng thở dốc. "Làm ơn. Tôi... Tôi muốn nó. Hãy cho tôi."

Trong khoảnh khắc đó, Linh đã lật ngược quyền lực. Quang đã phải năn nỉ, phải cầu xin sự thỏa mãn từ cô. Anh ta không còn là người ra lệnh, mà là người thụ động, phụ thuộc hoàn toàn vào sự cho phép của cô gái trẻ này.

Linh mỉm cười chiến thắng. Cô chậm rãi ngừng lại, rút lui.

"Chưa phải lúc, Ông chủ," cô nói, giọng cô đầy sự uy quyền mới mẻ. "Anh đã học được rằng, khoái cảm phải được kiếm lấy. Anh sẽ phải chứng minh sự xứng đáng của mình trong tuần tới. Nếu anh tuân thủ các quy tắc của tôi, tôi sẽ xem xét việc cho anh quyền yêu cầu lại sự im lặng đó. Nhưng lần sau, tôi muốn một món quà lớn hơn cho sự phục tùng đó."

Quang nằm đó, bối rối và khao khát. Anh ta đã thất bại thảm hại trong việc giành lại quyền lực, nhưng sự thất bại này lại đi kèm với một cảm giác kích thích mới lạ. Anh ta đã mất quyền kiểm soát cơ thể mình, và điều đó khiến anh ta vừa giận dữ, vừa bị ám ảnh bởi Linh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×