Quang bước vào căn hộ, nụ cười hài lòng vì sự tuân thủ thời gian của Linh nhanh chóng tan biến. Anh ta đã mong đợi sự vội vã, sự phục tùng vội vàng, nhưng Linh lại toát ra vẻ điềm tĩnh và tự chủ, như thể chính cô là người mời anh đến, không phải anh là người ra lệnh.
"Tôi có một câu chuyện về một đối thủ cạnh tranh đã sụp đổ ngày hôm nay," Quang nói, giọng anh ta chứa đầy sự tự mãn quyền lực. "Nhưng tôi nghĩ, câu chuyện đó có thể đợi. Tôi đến đây để xem liệu cô có thể phục tùng tôi một cách trọn vẹn không."
Anh ta đặt chai rượu lên bàn, ánh mắt anh ta đầy sự khao khát và kiểm soát. Anh ta tiến lại gần Linh, dự định áp đặt sự thống trị của mình ngay trong lần thân mật đầu tiên này, để khẳng định ai là người có quyền lực.
Linh không lùi bước. Cô để anh ta lại gần, cảm nhận hơi thở và sức nóng từ cơ thể anh ta. Cô biết, đây là khoảnh khắc quyết định: hoặc trở thành con rối, hoặc trở thành người điều khiển dây rối.
"Anh muốn tôi phục tùng, Quang," Linh thì thầm, giọng cô gần như không nghe thấy, nhưng đầy thách thức. "Anh muốn tôi quỳ gối trước quyền lực của anh. Nhưng trước khi tôi phục tùng, tôi muốn anh hiểu rằng, sự thỏa mãn của anh nằm hoàn toàn trong tay tôi."
Nói rồi, Linh bất ngờ chủ động. Cô không đợi anh ta hành động. Bằng một chuyển động nhanh và dứt khoát, cô đưa tay ôm lấy mặt anh ta, kéo anh ta vào một nụ hôn sâu, táo bạo. Nụ hôn đó không phải là sự phục tùng, mà là sự xâm chiếm — một tuyên bố quyền lực.
Quang hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ta đã chuẩn bị cho một cuộc chiến quyền lực khác, nhưng không phải là sự tấn công trực diện này. Sự chủ động của cô gái trẻ này đã làm lung lay sự kiểm soát của anh ta.
Trong suốt quá trình thân mật sau đó, Linh là người dẫn dắt một cách tinh tế. Cô sử dụng cơ thể mình không phải như một vật thưởng, mà như một công cụ thao túng. Cô kiểm soát tốc độ, sự chậm rãi, và cường độ, luôn giữ Quang ở ranh giới của sự tuyệt vọng và khao khát tột độ.
Linh biết, điểm yếu lớn nhất của Quang không phải là tiền bạc, mà là sự phụ thuộc vào khoái cảm của chính mình. Anh ta đã quá quen với việc phụ nữ vội vàng thỏa mãn anh ta. Linh thì không. Cô giữ lại, kéo dài sự khao khát, buộc anh ta phải cầu xin sự cho phép của cô, dù chỉ là bằng những lời rên rỉ vô thức.
Khoảnh khắc cao trào, Linh dừng lại. Cô nhìn vào đôi mắt đang khao khát, đầy sự bất lực của Quang.
"Anh đã quên quy tắc của tôi, Quang," Linh nói, giọng cô khàn khàn nhưng đầy uy quyền. "Sự thỏa mãn của anh là một phần thưởng. Và tối nay, tôi nghĩ anh chưa đủ xứng đáng."
Cô từ chối anh ta, một cách dứt khoát và lạnh lùng, ngay tại đỉnh điểm của sự khao khát.
Quang nằm đó, thở dốc, choáng váng. Sự giận dữ, sự thất vọng và sự kích thích mới lạ trộn lẫn vào nhau. Anh ta đã bị từ chối, bị kiểm soát, và bị thao túng bởi người phụ nữ mà anh ta nghĩ rằng mình đã mua được.
Đòn phủ đầu của Linh đã thành công. Quang nhận ra, cô không phải là con mồi. Cô là kẻ thao túng quyền lực tình dục. Trò chơi không phải là ai phục tùng ai. Trò chơi là ai sẽ chiến thắng trong cuộc chiến tâm lý này.
Quang không trừng phạt cô. Thay vào đó, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi anh ta. "Cô đã dạy cho tôi một bài học, Linh," anh ta thì thầm, giọng anh ta đầy sự hứng thú. "Nhưng hãy nhớ, tôi luôn học hỏi nhanh hơn đối thủ của mình. Trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu."