Sau khi thiết lập "quy tắc của buổi hẹn hò bất ngờ", Linh và Quang tiếp tục trò chơi của họ. Linh chấp nhận những yêu cầu bất ngờ của anh ta, từ việc phải đến một buổi đấu giá nghệ thuật cho đến một buổi tối trên du thuyền, nhưng cô luôn làm cho anh ta phải trả giá. Đôi khi là một yêu cầu kỳ quái, đôi khi là một sự thao túng tinh thần tinh vi. Quang không hề cảm thấy phiền, mà ngược lại, anh ta cảm thấy trò chơi càng ngày càng hấp dẫn.
Một ngày, Quang yêu cầu Linh đến một buổi tiệc riêng tư vào 9 giờ tối. Linh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi chiếc xe đến đón, cô bất ngờ hủy bỏ. Cô nhắn tin cho Quang: "Tôi cần thêm 30 phút. Có một vấn đề bất ngờ."
Thực ra, không có vấn đề nào cả. Cô chỉ đang ngồi thư giãn và đọc sách. Linh muốn xem Quang sẽ phản ứng thế nào với sự bất tuân thủ. Cô biết, một người đàn ông quyền lực như anh ta coi sự chậm trễ là một sự xúc phạm.
Khi Linh đến nơi, cô đã đến muộn 30 phút. Khuôn mặt Quang không biểu lộ sự giận dữ, nhưng ánh mắt anh ta thì lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh ta không nói một lời, chỉ dẫn Linh vào trong.
Suốt buổi tiệc, Quang không hề nói chuyện với Linh, chỉ để cô một mình. Anh ta trò chuyện với những đối tác kinh doanh của mình, cười nói vui vẻ, nhưng lại hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô. Đây là một hình phạt tâm lý: cô có mặt ở đó, nhưng cô không có giá trị.
Linh hiểu trò chơi. Cô không hề tỏ ra bối rối hay khó chịu. Cô đi lại trong bữa tiệc, trò chuyện với những người khác một cách tự tin và duyên dáng. Cô không cần sự chấp thuận của Quang để tỏa sáng.
Khi buổi tiệc kết thúc, Quang đưa Linh về. Không khí trong xe căng thẳng.
"Cô nợ tôi một lời giải thích," Quang nói, giọng anh ta chứa đựng sự thất vọng. "Tại sao cô lại cố tình đến muộn? Cô đã vi phạm thỏa thuận."
Linh quay sang nhìn anh ta. "Tôi không cố tình. Tôi muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào. Tôi muốn biết, trong trò chơi này, liệu anh có thể kiểm soát được cơn giận dữ và sự bất an của mình không."
"Sự bất an?" Quang cười lớn, một nụ cười đầy sự khinh miệt. "Tôi không bất an. Tôi chỉ thất vọng. Cô đã vi phạm luật chơi. Và bây giờ, cô phải chịu hình phạt."
Linh không hề phản kháng. "Hình phạt của tôi là gì?"
Quang nhìn cô chằm chằm. Anh ta biết, một hình phạt thể xác sẽ không hiệu quả. Nó sẽ chỉ làm cho Linh cảm thấy chiến thắng. Anh ta phải đánh vào sự kiêu hãnh của cô.
"Hình phạt của cô," Quang nói, giọng anh ta đầy sự uy quyền, "là cô phải gọi tôi là 'Ông chủ' và thú nhận rằng cô hoàn toàn phụ thuộc vào sự hào phóng của tôi. Cô phải làm điều đó ba lần, mỗi lần sau khi tôi cho phép cô nói."
Linh im lặng. Yêu cầu này là một sự hạ thấp. Nó buộc cô phải thừa nhận sự phụ thuộc mà cô luôn cố gắng giấu kín. Nhưng cô biết, để tiếp tục trò chơi, cô phải chấp nhận.
"Được," Linh nói. "Ông chủ."
Quang cười hài lòng. "Hôm nay, cô không cần phải thú nhận nữa. Nhưng cô sẽ làm điều đó ba lần trong tuần này. Mỗi lần, cô sẽ làm điều đó sau khi tôi tặng cô một món quà."
Linh gật đầu. Cô đã chấp nhận hình phạt. Nhưng cô biết, đây chỉ là một sự hy sinh nhỏ để chuẩn bị cho một đòn phản công lớn hơn. Cô đã cho anh ta một chiến thắng nhỏ. Bây giờ, cô sẽ lên kế hoạch để giành lại một chiến thắng lớn hơn.