Sau cơn ghen điên cuồng của Lý Hoàng Thiên, mối quan hệ của anh ta và Lâm An Hạ bước vào một giai đoạn mới. Sự kiểm soát không còn chỉ là sự giam cầm hay trừng phạt. Nó đã trở thành một trò chơi tâm lý đầy tinh vi. Hoàng Thiên muốn cô dâng hiến, không phải vì sợ hãi, mà vì khao khát.
Một buổi sáng, An Hạ được gọi đến phòng làm việc của Hoàng Thiên. Anh ta đang ngồi trên ghế da, đọc một cuốn sách. Anh ta không nhìn cô khi cô bước vào.
"Hôm nay, luật lệ sẽ thay đổi," Hoàng Thiên nói, giọng anh ta trầm và đầy quyền lực. "Em sẽ không còn phải đứng im lặng trong phòng làm việc của tôi. Em sẽ được tự do trong biệt thự này. Em có thể đi đâu tùy thích, ngoại trừ hàng rào và cửa chính."
An Hạ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô được trao một chút tự do. Cô ngập ngừng nói, "Cảm ơn, Chủ nhân."
"Đừng vội mừng," Hoàng Thiên nói, anh ta ngước lên, ánh mắt anh ta sắc lạnh như trước. "Đó không phải là sự tự do. Đó là một thử thách. Từ giờ, mọi nhu cầu của em đều phải được tôi đáp ứng. Nhưng để tôi đáp ứng, em phải chủ động làm hài lòng tôi. Bằng lời nói. Bằng hành động. Bằng sự dâng hiến."
Hoàng Thiên đứng dậy, tiến lại gần cô. "Ví dụ, nếu em muốn một chiếc váy mới, em phải hỏi tôi. Và nếu em muốn tôi chấp thuận, em phải có một lý do thuyết phục." Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve má cô. "Và nếu em muốn tôi yêu thương em, em phải làm cho tôi khao khát em."
An Hạ cảm thấy mình bị biến thành một con vật nuôi, phải làm trò để lấy lòng chủ. Cô cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cũng thấy một sự kích thích nguy hiểm. Trò chơi này khác hẳn những trò chơi trước. Nó không phải là ép buộc, mà là thao túng.
Vào buổi chiều, An Hạ cảm thấy nhàm chán. Cô muốn đi dạo quanh vườn. Cô biết, cô phải hỏi anh ta. Cô tìm Hoàng Thiên, người đang ngồi ở phòng khách. Cô đến gần, quỳ gối xuống trước mặt anh ta.
"Chủ nhân," cô nói, giọng cô run rẩy. "Em có thể ra vườn một lúc không?"
Hoàng Thiên không trả lời ngay. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh ta đầy sự đánh giá. "Cho tôi một lý do để tôi cho phép em ra ngoài. Thuyết phục tôi."
An Hạ cảm thấy xấu hổ. Cô không phải là người ăn xin, nhưng anh ta đã biến cô thành một người như vậy. "Em... em muốn hít thở không khí trong lành."
Hoàng Thiên nhếch mép. "Lý do đó quá tầm thường." Anh ta nghiêng đầu, "Thử lại đi."
An Hạ suy nghĩ. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối. Cô muốn cho anh ta thấy cô cũng có bản lĩnh. Cô ngước nhìn anh ta, ánh mắt cô đầy sự thách thức.
"Em... em muốn ra vườn, để khi anh nhìn thấy em từ cửa sổ, anh sẽ cảm thấy khao khát," cô nói. "Em muốn em là lý do duy nhất để anh rời khỏi phòng làm việc của mình."
Hoàng Thiên bật cười, một nụ cười hiếm thấy. "Tốt. Rất tốt, An Hạ. Em đã học được cách chơi. Được. Em có thể ra ngoài. Nhưng hãy nhớ, đó là sự trao đổi. Mỗi lần em nhận được một thứ, em phải trả lại một thứ."
An Hạ ra vườn. Cô cảm thấy sự tự do, nhưng nó là sự tự do có điều kiện. Cô biết anh ta đang quan sát cô từ cửa sổ. Cô cảm thấy anh ta đang chiếm hữu cô bằng ánh mắt, ngay cả khi anh ta không ở gần.
Tối hôm đó, Hoàng Thiên gọi cô đến phòng ngủ. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn cô. An Hạ hiểu ý. Cô biết cô phải làm gì để "trả lại". Cô chủ động cởi bỏ quần áo, từng món một, dưới ánh mắt của anh ta. Cô tiến lại gần anh ta, chạm vào ngực anh.
"Chủ nhân," cô thì thầm. "Em đã làm theo ý anh. Giờ đây, em muốn sự trao đổi. Em muốn anh cho em một cái ôm."
Hoàng Thiên ngạc nhiên. Anh ta không ngờ cô lại đòi hỏi một điều đơn giản như vậy. Anh ta ôm cô vào lòng. Cái ôm đó không phải là sự chiếm hữu thô bạo, mà là sự chấp nhận và sự thỏa mãn.
"Em đang thay đổi luật chơi của tôi," anh ta nói. "Em không chỉ dâng hiến, mà còn đòi hỏi. Anh thích điều đó."
An Hạ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh ta. "Em đã nói, em sẽ học từ anh, Kẻ Thao Túng. Em sẽ chơi trò chơi này, nhưng theo luật lệ của riêng em."
Cô đã học cách sử dụng sự thao túng của anh ta để giành lại một chút quyền lực. Cô biết, cô đang bước đi trên một sợi dây mỏng manh, nhưng cô cũng biết, đó là cách duy nhất để cô sống sót trong thế giới của Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi này.