lục trần báo thù: đế vương chi kiếm

Chương 1: Đêm Huyết Tẩy Hoàng Triều


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành Cẩm An, kinh đô của Đại Hạ quốc, là trái tim quyền lực và là nơi hội tụ của linh khí đất trời. Vào thời khắc giao mùa, ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên Tử Cấm Thành, soi rọi những mái ngói lưu ly vàng rực, phản chiếu vẻ uy nghiêm vĩnh cửu của một vương triều đã tồn tại ngàn năm. Đêm nay, Thái tử Lục Trần đang tổ chức một yến tiệc nhỏ trong Thanh Loan Điện để chiêu đãi các vị tướng lĩnh trẻ và những tài năng tu luyện mới nổi của đất nước.

Lục Trần không chỉ là Thái tử, mà còn là một thiên tài hiếm có của Lục Gia. Hắn sở hữu một Kim Đan vững chắc ngay từ tuổi mười tám, vượt xa tốc độ tu luyện của các bậc tiền bối. Nền tảng này không chỉ đến từ linh căn thuần khiết, mà còn từ một Bí Thuật Cổ Xưa mà Lục Gia, qua nhiều đời giữ ngôi Hoàng tộc, đã bảo vệ như sinh mệnh. Bí thuật này không nhằm vào sức mạnh chiến đấu tức thời, mà tập trung vào việc "dung hợp khí vận," cho phép người tu luyện hấp thụ và điều hòa linh khí của toàn bộ vương triều, tạo ra một căn cơ vững chắc mà kẻ phàm trần khó lòng địch nổi, thậm chí có thể chống lại cả sự can thiệp từ Tiên Giới.

Lục Trần, với chiếc áo bào thêu chỉ vàng lấp lánh, nâng chén rượu ngọc, nụ cười ôn hòa nhưng ẩn chứa sự tự tin của một người đã được định sẵn làm chủ nhân thiên hạ. Hắn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở hai gương mặt: một là Tả Tướng Cao Trạch, người luôn tỏ vẻ trung thành nhưng ánh mắt ẩn chứa vẻ tham lam khó hiểu; và hai là Dị Phi Bạch Vân, một người phụ nữ tuyệt sắc nhưng xuất thân bí ẩn, vừa được Hoàng Đế sủng ái gần đây.

“Thái tử Điện hạ,” Cao Trạch lên tiếng, giọng nói mang theo sự kính trọng giả tạo, “Vương triều Đại Hạ dưới sự lãnh đạo của Ngài chắc chắn sẽ cường thịnh vạn năm. Kim Đan của Ngài đã viên mãn, chỉ cần thêm vài năm nữa là có thể phá giới, bay lượn trên chín tầng trời. Thật là phúc phận của quốc gia!”

Lục Trần nhấp một ngụm rượu, thâm ý nhìn Cao Trạch. Hắn không phải kẻ ngây thơ. Trong suốt một năm qua, hắn nhận thấy những động thái lạ lùng trong triều đình, những lần Cao Trạch cố gắng tiếp cận kho tàng bí mật của Lục Gia, và những lần Dị Phi Bạch Vân cố tình dùng mị thuật mê hoặc hắn. Hắn đã đề phòng, nhưng không ngờ cơn ác mộng lại ập đến nhanh và tàn khốc đến vậy.

Khi yến tiệc đi đến hồi kết, một luồng hàn khí lạnh thấu xương đột ngột tràn ngập Thanh Loan Điện. Ánh nến đang cháy bỗng vụt tắt, chỉ còn ánh trăng ngoài kia nhuốm một màu đỏ quỷ dị. Các tướng lĩnh đang nâng chén bỗng ôm ngực ngã gục, máu tươi trào ra từ miệng.

Lục Trần lập tức đứng dậy, Kim Đan trong cơ thể vận chuyển linh lực mạnh mẽ. Hắn nhìn chằm chằm vào Tả Tướng Cao Trạch và Dị Phi Bạch Vân, hai kẻ duy nhất vẫn đứng vững giữa đám xác người.

“Các ngươi làm gì?” Giọng Lục Trần lạnh lẽo như băng.

Cao Trạch cười lớn, nụ cười tàn nhẫn và điên dại, không còn chút nào vẻ trung hậu thường ngày. “Làm gì ư? Thái tử Điện hạ, chúng ta đang dọn dẹp chướng ngại vật cho chủ nhân chân chính của Đại Hạ!”

Dị Phi Bạch Vân bước tới, vẻ đẹp của nàng giờ đây hóa thành sự hiểm độc. Trong tay nàng xuất hiện một lá bùa chú màu tím đen, tản ra một luồng Tiên lực yếu ớt nhưng đầy ác ý.

“Thái tử, Kim Đan của ngươi rất tuyệt, nhưng nó không phải thứ chúng ta cần,” Bạch Vân nói, giọng nói không còn là giọng điệu mềm mại của phi tần mà là sự lạnh lùng của một kẻ tu tiên. “Thứ chúng ta cần là Huyết Mạch Khí Vận của Lục Gia ngươi, thứ đã phong ấn hàng ngàn năm. Cao Trạch, còn chần chừ gì nữa?”

Lời vừa dứt, hàng trăm bóng đen mặc áo giáp không dấu hiệu xuất hiện từ bốn phía. Đây không phải là binh lính triều đình, mà là những tử sĩ được huấn luyện đặc biệt, cùng với các tu sĩ mang theo Pháp khí tà đạo.

Lục Trần rút Xích Long Kiếm khỏi vỏ, Kiếm quang đỏ rực như máu, làm bừng sáng cả đại điện. “Các ngươi muốn Lục Gia bí thuật, vậy thì phải bước qua xác ta!”

Trận chiến nổ ra. Với Kim Đan cảnh giới, Lục Trần như một con rồng nổi giận giữa biển người. Xích Long Kiếm của hắn như tia chớp đỏ, mỗi nhát chém đều mang theo sức mạnh linh lực hủy diệt. Hắn biết, Kim Đan không phải là vô địch, nhưng hắn có lợi thế sân nhà và bí thuật Khí Vận. Hắn đã trấn áp hàng chục tử sĩ và tu sĩ cấp thấp, Kiếm khí quét ngang, xé tan hàng loạt bùa chú tà đạo.

Tuy nhiên, sức mạnh của kẻ thù không chỉ dừng lại ở số lượng.

“Thái tử Lục Trần, ngoan cố vô ích!” Cao Trạch hô lớn, từ trong ngực áo rút ra một chiếc ấn ngọc màu đen. “Ta đã phong tỏa Tứ Phương Linh Mạch của Tử Cấm Thành. Bí thuật Khí Vận của ngươi đã bị cắt đứt. Linh lực trong cơ thể sẽ cạn kiệt nhanh thôi!”

Ngay lập tức, Lục Trần cảm thấy một áp lực khổng lồ đè nặng lên Kim Đan. Linh khí xung quanh hắn không còn tuôn chảy dồi dào như trước. Hắn hiểu, Cao Trạch đã bí mật hợp tác với Tiên Giới để tạo ra một Kết Giới Phong Linh nhằm vô hiệu hóa sức mạnh nền tảng của Hoàng tộc. Đây chính là đòn chí mạng.

Bạch Vân nhân cơ hội này, lùi lại và niệm chú. Mười hai chiếc Phi Châm màu bạc bay ra, chúng không nhắm vào cơ thể, mà nhắm thẳng vào Thần Cung—nơi Kim Đan ngự trị.

Lục Trần gồng mình đỡ đòn, Kiếm quang va chạm với Phi Châm, tạo ra tiếng va chạm chói tai. Nhưng hắn đã mất đi nguồn cung cấp linh lực, sức lực bắt đầu suy yếu. Hắn nhận ra, kẻ chủ mưu thật sự không phải ở phàm trần này. Sức mạnh này đã vượt qua ngưỡng của Cung Đấu thông thường, nó đã chạm đến cấp độ Tiên Hiệp.

Trong lúc giao chiến quyết liệt, một bóng người từ bên ngoài điện lao vào. Đó là Lục Viễn, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Lục Trần, người mà hắn luôn tin tưởng và yêu thương.

“Huynh trưởng, mau chạy đi!” Lục Viễn gầm lên, tay cầm một thanh đoản kiếm, cố gắng mở đường máu.

Lục Trần không hề nao núng, hắn tin Lục Viễn. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, lưỡi kiếm của Lục Viễn lại đâm thẳng vào vai Lục Trần.

Máu tươi nhuộm đỏ áo bào. Lục Trần kinh hoàng nhìn đệ đệ mình. “Viễn... tại sao?”

Lục Viễn rút kiếm ra, đôi mắt đầy vẻ ghen tị và căm hận. “Tại sao? Ta cũng là hoàng tử, tại sao ngươi được ban Kim Đan hoàn mỹ, còn ta chỉ là phế vật ở cảnh giới Luyện Khí? Ngươi có Khí Vận của Lục Gia, còn ta chỉ là bóng tối! Cao Trạch đã hứa, chỉ cần giết ngươi, Bí Thuật này sẽ thuộc về ta!”

Sự phản bội đến từ người thân khiến Lục Trần đau đớn hơn cả vết thương thể xác. Hắn mất cảnh giác. Bạch Vân lập tức tung ra đòn cuối cùng: một đạo Hắc Ám Tiên Thuật từ Phi Châm đánh trúng Thần Cung của hắn.

“Nổ đi!” Bạch Vân gào lên.

Một cơn đau xé ruột xé gan ập đến. Lục Trần cảm thấy Kim Đan trong người mình vỡ vụn, tất cả linh lực tích lũy hóa thành tro bụi. Kim Đan bị phế! Hắn trở thành phế nhân.

Hắn ngã quỵ xuống nền đá lạnh lẽo, Xích Long Kiếm rơi khỏi tay, ánh sáng đỏ rực tắt lịm. Hắn ngước nhìn lên, thấy Cao Trạch, Bạch Vân, và Lục Viễn đang nhìn hắn với vẻ khinh miệt.

“Ngươi đã thua, Thái tử,” Cao Trạch cười khẩy. “Bí Thuật Lục Gia sẽ thuộc về Tiên Môn phía sau ta. Còn ngươi, giờ chỉ là một cục thịt phế thải, không có tư cách chết sạch sẽ.”

Cao Trạch ra lệnh cho tử sĩ lôi Lục Trần đi. Hắn bị kéo qua những hành lang ngập tràn xác người, qua những căn phòng đã bị cướp bóc. Hắn thấy xác phụ thân, Hoàng Đế Đại Hạ, bị treo trên cây cột rồng giữa Đại Điện, đôi mắt mở trừng trừng trong nỗi uất hận. Hắn thấy cả mẹ ruột của mình, Hoàng Hậu, bị thiêu sống trong cung tẩm. Hận thù cuồn cuộn như dung nham trong trái tim đã tan vỡ của hắn.

Đích đến của hắn là Thiên Lao Cấm Địa, một nơi chứa đựng những bí mật khủng khiếp nhất của triều đại, một vực sâu không đáy mà người ta đồn rằng không ai sống sót trở về.

“Ném nó xuống,” Cao Trạch ra lệnh ngắn gọn. “Để hắn bị xé xác bởi những Linh Thú đói khát dưới vực sâu, hoặc bị hòa tan bởi linh khí hỗn loạn. Đừng để hắn chết quá nhanh.”

Lục Trần bị đẩy đến rìa vực. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào. Lục Viễn bước tới, đá một cú cuối cùng vào lưng hắn.

“Vĩnh biệt, huynh trưởng ngu ngốc của ta,” Lục Viễn thì thầm, giọng nói đầy khoái chí.

Lục Trần rơi xuống.

Cơ thể hắn lao nhanh xuống vực sâu Cấm Địa. Gió rít gào bên tai, mang theo mùi ẩm mốc, mùi máu, và mùi linh khí Hỗn Độn. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hắn mở to mắt, nhìn lên bầu trời tối đen bị che khuất bởi vách đá.

Dù đau đớn tột cùng, dù Kim Đan đã phế, một lời thề đã khắc sâu vào linh hồn hắn, bất chấp sự hủy diệt: “Cao Trạch, Bạch Vân, Lục Viễn... và kẻ đứng sau các ngươi. Ta Lục Trần thề, dù phải hóa thân thành quỷ, ta cũng sẽ trở về. Ta sẽ dùng chính máu của các ngươi để rửa sạch mối hận này!”

Tiếng rơi vọng lại, nhưng không phải tiếng chạm đất. Mọi thứ chìm vào bóng tối và sự im lặng tuyệt đối. Hắn không biết mình đã rơi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể bị một dòng xoáy linh lực kỳ lạ cuốn lấy, và rồi... tất cả ngừng lại.

Đêm Huyết Tẩy Hoàng Triều đã kết thúc, nhưng câu chuyện về Đế Vương Chi Kiếm chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×