Lục Trần rơi vào vực sâu. Đó không phải là một cú rơi kết thúc bằng sự va chạm đau đớn, mà là một hành trình xuyên qua sự hỗn loạn của không gian và linh khí. Vực Sâu Cấm Địa này thực chất là một khe nứt không gian cổ xưa, nơi giao thoa giữa Phàm giới và một vùng Tiên giới hoang tàn. Linh khí ở đây không thuần khiết, mà là Linh Khí Hỗn Độn, dữ dội và hung bạo, đủ sức xé tan một tu sĩ cảnh giới Kim Đan, huống hồ là một phế nhân vừa bị hủy hoại Thần Cung như Lục Trần.
Cơ thể hắn bị dòng xoáy Hỗn Độn cuốn lấy, xoay tròn không ngừng. Mỗi tế bào, mỗi thớ thịt đều gào thét vì đau đớn khi bị năng lượng bạo ngược xâm nhập. Hắn cảm nhận được xương cốt mình đang nứt vỡ, nội tạng như bị nghiền nát. Nhưng điều kỳ lạ là, dù cơn đau gần như xé toạc linh hồn, Lục Trần vẫn không mất đi ý thức. Ngọn lửa hận thù cuồng nộ mà hắn khắc sâu trước khi rơi xuống đã trở thành sợi chỉ mong manh níu giữ linh hồn hắn lại.
Ta không thể chết! Ta chưa báo thù! Tiếng gào thét vô thanh này mạnh mẽ hơn bất kỳ loại linh lực nào.
Sau một khoảng thời gian tưởng chừng vô tận, dòng xoáy Hỗn Độn đột ngột lắng xuống, và Lục Trần rơi thẳng xuống một vùng đất cứng lạnh lẽo. Hắn ho khan, phun ra một ngụm máu đen đặc quánh. Hắn nằm đó, giữa bóng tối và sự yên tĩnh đến rợn người, chỉ có tiếng tim hắn đập yếu ớt.
Mất một lúc lâu để thích nghi với bóng tối. Lục Trần cố gắng mở mắt, nhận ra mình đang ở dưới đáy của một hố sâu khổng lồ, được bao quanh bởi những bức tường đá đen kịt, lạnh lẽo. Không có ánh sáng mặt trời, chỉ có những đốm sáng xanh lam lờ mờ bay lượn, đó là dấu tích của linh hồn hay linh lực hỗn loạn đã hóa thành hình dạng.
Hắn kiểm tra cơ thể. Kim Đan đã tan vỡ, Thần Cung trống rỗng, nội thương nghiêm trọng. Hắn không còn là Thái tử tu tiên, chỉ là một phàm nhân bị thương nặng, có thể chết bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, khi hắn tuyệt vọng nhất, một nguồn năng lượng ấm áp đột nhiên chảy vào cơ thể hắn từ dưới mặt đất. Lục Trần cố gắng chống tay đứng dậy, nhìn kỹ nơi mình đang nằm.
Đó là một phế tích. Những cột đá bị đổ vỡ, những bức tường được chạm khắc hoa văn cổ đại bị phong hóa theo thời gian. Ở trung tâm phế tích là một Đài Tế bằng ngọc bích đen đã nứt toác, và ngay bên trên Đài Tế, một vật thể đang phát ra ánh sáng mờ ảo.
Lục Trần lê lết đến gần. Vật thể đó là một thanh kiếm đá, Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn, cắm sâu xuống Đài Tế. Nó không có vẻ gì là quý giá, nhưng lại tỏa ra một loại năng lượng vừa thần thánh, vừa ma mị, vừa bạo ngược. Khác với Linh Khí Hỗn Độn xung quanh, năng lượng từ thanh kiếm này có một trật tự cổ xưa.
Chính luồng năng lượng từ thanh kiếm đá này đã cuốn lấy hắn, cứu hắn khỏi sự hủy diệt trong dòng xoáy.
Khi Lục Trần chạm vào vỏ kiếm đá, một luồng ý niệm khổng lồ đột ngột ập vào tâm trí hắn, gần như làm nổ tung đầu hắn. Hắn lảo đảo lùi lại, ôm đầu quằn quại.
Trong đầu hắn hiện lên những hình ảnh kinh hoàng: những trận chiến hủy diệt hành tinh, những vị Thần Ma rơi rụng, và một môn pháp quyết tối cao được khắc sâu vào xương cốt của hắn. Đó chính là Ma Kiếm Thuật, một môn công pháp bị liệt vào hàng cấm kỵ vì nó không dựa vào linh căn hay Kim Đan, mà dựa vào ý chí, nỗi đau, và đặc biệt là Hận Thù Cực Độ của người tu luyện.
Thần Niệm truyền vào tâm trí Lục Trần một giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng: “Kẻ được chọn. Ngươi mang trong mình mối hận huyết hải thấu trời xanh. Hận thù chính là Kim Đan của ngươi. Hãy dùng nó làm năng lượng, dùng đau đớn làm sức mạnh. Ma Kiếm Thuật sẽ tái tạo căn cơ, nhưng nó cũng sẽ ăn mòn linh hồn. Ngươi dám chấp nhận không?”
Lục Trần cười khùng khục, nụ cười méo mó vì đau đớn nhưng đầy quyết tâm. Hắn đã mất đi danh dự, gia tộc, và tương lai. Linh hồn đã tan nát, còn gì để mất?
“Ta chấp nhận!” Hắn thét lên, giọng khàn đặc, đầy oán khí.
Lập tức, thanh kiếm đá phát ra ánh sáng đen đỏ. Một tia năng lượng Hỗn Độn thuần túy nhất từ thanh kiếm bắn vào Thần Cung đã bị phế của Lục Trần. Cơn đau lần này còn dữ dội hơn cả khi Kim Đan bị phá hủy. Hắn cảm thấy từng dòng máu, từng đường kinh mạch đang được tái tạo.
Ma Kiếm Thuật hoạt động theo cách nghịch thiên. Nó dùng năng lượng hỗn loạn từ Cấm Địa và ý chí báo thù của Lục Trần để xây dựng một loại Kim Đan mới: Hỗn Độn Đan (Chaos Core). Khác với Kim Đan truyền thống cần sự hài hòa, Hỗn Độn Đan cần sự bạo ngược, cần sự xung đột nội tại để lớn mạnh. Càng hận thù, Lục Trần càng mạnh.
Quá trình tu luyện đầu tiên diễn ra trong bóng tối tuyệt đối. Lục Trần không có thức ăn, không có nước uống, chỉ có Linh Khí Hỗn Độn thô bạo và sự dẫn dắt của Ma Kiếm Thuật. Hắn ngồi thiền trên Đài Tế nứt vỡ, mặc cho cơ thể bị bóc tách và tái tạo liên tục.
Trong tâm trí, hắn hình dung lại cảnh Hoàng Đế bị treo, Hoàng Hậu bị thiêu, và nụ cười khinh bỉ của Cao Trạch, Bạch Vân, và Lục Viễn. Mỗi lần nhớ lại, năng lượng Hỗn Độn lại tăng lên, cuộn trào trong Thần Cung mới.
Tháng đầu tiên, Lục Trần chỉ tập trung vào việc sống sót và hợp nhất Hỗn Độn Đan. Hắn đã mất đi hình dáng cường tráng của Thái tử, thân hình gầy gò, đôi mắt trũng sâu, nhưng trong đó, ánh lên một tia sáng xanh đen đầy ma lực.
Sang tháng thứ hai, hắn bắt đầu tập luyện Kiếm Ý của Ma Kiếm Thuật.
Lục Trần rút thanh kiếm đá ra khỏi Đài Tế. Thanh kiếm nặng như núi, nhưng ngay khi chạm vào tay hắn, nó trở nên nhẹ bẫng. Lúc này, Ma Kiếm Thuật mới thực sự lộ ra sức mạnh kinh thiên của nó. Môn công pháp này chỉ có duy nhất Ba Chiêu, nhưng mỗi chiêu đều có thể hủy diệt cả một thế giới.
Chiêu thứ nhất: Kiếm Phá Hư Không. Đây là chiêu cơ bản nhất, dùng ý chí và Hỗn Độn Đan để tập trung toàn bộ năng lượng vào Kiếm Thân, tạo ra một vết nứt không gian nhỏ, đủ sức chém đứt mọi vật chất và cả những pháp bảo hộ thân cấp cao nhất.
Lục Trần đứng dậy, cơ thể vẫn yếu ớt nhưng ánh mắt đã đầy sát khí. Hắn vung kiếm. Keng! Thanh kiếm đá chém vào không khí. Lần đầu tiên, không có gì xảy ra.
Lần thứ hai, hắn cố gắng tập trung Hận Thù vào mũi kiếm. Rẹt! Một tia sáng đen vụt qua, để lại một vết nứt nhỏ trên bức tường đá đen.
Lần thứ ba, hắn nhắm mắt lại. Hắn không nghĩ đến kỹ thuật, mà nghĩ đến cái chết của gia tộc. Nỗi đau, sự phản bội, sự tuyệt vọng hóa thành dòng chảy mãnh liệt, hòa vào Hỗn Độn Đan, rồi bùng nổ qua Thanh Kiếm Đá.
Ầm! Một tiếng động lớn vang vọng. Một luồng Kiếm Khí đen kịt, sắc lạnh như lưỡi dao của tử thần, xé toạc bức tường đối diện, tạo thành một khe nứt sâu hoắm, và từ khe nứt đó, Hư Không nứt vỡ, lộ ra những vì sao lạnh lẽo.
Thành công. Lục Trần thở dốc, kiệt sức, nhưng khóe môi nở một nụ cười tàn nhẫn và thỏa mãn. Hắn đã chính thức vượt qua ranh giới phế nhân và bước vào con đường Kiếm Ma.
Đến cuối tháng thứ hai, Lục Trần đã có thể vận dụng Kiếm Phá Hư Không một cách thuần thục, dù chỉ là ở cấp độ sơ khai. Sức mạnh mới này giúp hắn không còn sợ hãi Linh Khí Hỗn Độn nữa, thậm chí còn có thể hấp thụ nó để nuôi dưỡng Hỗn Độn Đan. Hắn đã tái tạo lại toàn bộ căn cơ, trở thành một tu sĩ mạnh mẽ hơn, hiểm độc hơn so với Thái tử Kim Đan ngày trước.
Bên cạnh Đài Tế, hắn tìm thấy một cuộn da dê cổ đại. Đó là một bản đồ chi tiết của Đại Hạ Quốc, nhưng đáng chú ý là nó có đánh dấu các Linh Căn Mạch và Tàng Bảo Địa bị phong ấn của Lục Gia. Hắn hiểu rằng, đây là di sản của một vị tổ tiên Lục Gia cũng đã từng tu luyện Ma Kiếm Thuật và bị đày xuống đây. Vị tổ tiên đó không chỉ muốn Lục Gia bảo vệ Bí Thuật Khí Vận, mà còn để lại con đường dự phòng này cho hậu duệ bị truy sát.
“Cao Trạch, Bạch Vân, Lục Viễn... các ngươi cho rằng ta đã chết?” Lục Trần thì thầm, giọng nói đã khôi phục lại vẻ uy nghiêm, nhưng pha lẫn sự lạnh lùng của Kiếm Ma. “Ta sẽ không chết. Ta sẽ trở lại. Ta sẽ dùng chính Kim Đan Hỗn Độn này, dùng chính Đế Vương Chi Kiếm này để đưa triều đại Đại Hạ trở về đúng quỹ đạo của nó. Và đó sẽ là sự khởi đầu của kết thúc dành cho các ngươi.”
Hắn cầm chắc Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác. Đã đến lúc rời khỏi Cấm Địa, bước vào thế giới Kiếm Hiệp đầy rẫy hiểm nguy để chuẩn bị cho màn Báo Thù và Cung Đấu tàn khốc phía trước.