lục trần báo thù: đế vương chi kiếm

Chương 6: Cẩm An Dưới Ánh Trăng Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Vô Trần cưỡi Phi Mã, không vội vã mà tiến thẳng về kinh thành Cẩm An. Sau khi thanh trừng Dương Hắc và nhận được thông tin về Huyền Thiên Tông, hắn hiểu rằng kẻ thù đã chuyển từ những con cờ nhỏ lẻ sang ván cờ lớn cấp quốc gia và Tiên Giới. Cẩm An không còn là quê hương ấm áp mà là cái bẫy nguy hiểm nhất, nơi Linh Lực và âm mưu hòa quyện.

Đêm hôm đó, hắn dừng ngựa tại một quán trọ nhỏ cách cổng thành khoảng mười dặm. Hắn đổi y phục, cất giấu Phi Mã ở một khu rừng hẻo lánh và xóa sạch mọi dấu vết. Khi đến cổng thành, hắn hòa mình vào dòng người, xuất trình một tấm thẻ thông hành giả mạo của một Kiếm Khách giang hồ đơn thuần tên là "Lục Vô Trần".

An ninh kinh thành được thắt chặt đến mức ngột ngạt. Lính gác là những Thiên Sát Vệ mặt mày lạnh như tiền, trang phục đen tuyền, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng người ra vào. Chúng không chỉ kiểm tra danh tính mà còn sử dụng một loại Linh Phù dò xét, một công cụ của Tiên Gia, để kiểm tra Linh Lực tu vi của người đi qua.

Nếu là Kim Đan Thuật ngày xưa, hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Nhưng với Chiếc Nhẫn Bạc Cổ Mộ và Hỗn Độn Đan bị phong ấn hoàn toàn, hắn chỉ hiển thị như một phàm nhân khỏe mạnh, đôi khi có chút khí tức Kiếm Hiệp cấp thấp.

“Kiếm Khách Lục Vô Trần?” Tên thủ lĩnh Thiên Sát Vệ cầm Linh Phù dò xét, ánh mắt nghi ngờ dừng lại trên mặt nạ bạc của hắn. “Vào thành làm gì?”

“Tìm kiếm danh tiếng,” Lục Vô Trần đáp, giọng nói trầm tĩnh, không một chút dao động. Hắn đã quen với vai trò mới này. Hắn là một Kiếm Khách kiêu ngạo, chỉ quan tâm đến sức mạnh cá nhân.

Tên Thiên Sát Vệ gầm gừ, nhưng Linh Phù không báo động. “Vào đi. Nhớ lấy, trong Cẩm An, luật pháp của Thái Sư Cao Trạch là tối cao. Bất kỳ ai gây rối đều bị tru di cửu tộc!”

Lục Vô Trần gật đầu, bước qua cổng thành. Hắn đã chính thức trở về. Cẩm An vẫn hùng vĩ, vẫn hoa lệ, nhưng giờ đây nó bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám và sợ hãi. Sự giàu có tập trung vào tầng lớp quý tộc mới và những kẻ thân cận với Cao Trạch, trong khi dân thường sống trong sự lo lắng và đói khổ.

Mục tiêu đầu tiên của Lục Vô Trần là tìm một nơi trú ẩn an toàn, một căn cứ bí mật. Hắn nhớ lại một biệt viện cũ nằm ở khu vực yên tĩnh, ít người qua lại của thành phía Bắc – nơi mẹ hắn, cố Hoàng Hậu, đã từng dùng để làm nơi nghỉ dưỡng. Biệt viện này do một lão bộc trung thành tên là Vương thúc trông coi.

Tìm đến biệt viện, Lục Vô Trần thấy nơi đây đã đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Bề ngoài, nó giống như một ngôi nhà hoang bị bỏ quên.

Hắn khẽ gõ cửa sau bằng một ám hiệu bí mật của hoàng tộc Lục Gia.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông già nua, gầy gò, đôi mắt chứa đầy ưu tư nhìn ra. Đó là Vương thúc. Ông gần như không nhận ra Lục Vô Trần.

“Ngươi là ai?” Vương thúc hỏi, giọng run run.

Lục Vô Trần tháo mặt nạ bạc, để lộ nửa khuôn mặt kiệt quệ và ánh mắt đầy hận thù. “Vương thúc, là con, Trần nhi đây.”

Vương thúc choáng váng. Ông nhìn kỹ khuôn mặt hắn, nhìn vào ánh mắt quen thuộc nhưng đầy tàn nhẫn kia. Ông quỳ sụp xuống, nước mắt chảy dài. “Thái tử! Ngài… ngài còn sống! Lão nô tưởng ngài đã…”

“Đứng dậy, Vương thúc,” Lục Vô Trần đỡ ông lên. “Đã chết, nhưng ta đã trở về từ địa ngục. Bây giờ, không còn Thái tử nữa. Chỉ có Lục Vô Trần, một Kiếm Khách.”

Vương thúc dẫn hắn vào mật thất dưới lòng đất. Đây là một căn phòng nhỏ, được bảo vệ bằng trận pháp đơn giản nhưng kín đáo, là nơi duy nhất an toàn trong kinh thành.

Lục Vô Trần nhanh chóng thiết lập lại căn cứ. Hắn giao nhiệm vụ cho Vương thúc: thu thập tin tức cung đình. Hắn cần biết về Hoàng Hậu (vợ cũ của phụ thân, người nắm giữ mảnh bản đồ còn lại) và tình hình của Lục Viễn (Hoàng Đế bù nhìn).

Phần Cung Đấu Bắt Đầu: Trò Chơi Tình Báo

Trong những ngày tiếp theo, Lục Vô Trần sống dưới lòng đất và chỉ ra ngoài vào ban đêm. Hắn sử dụng kỹ năng Vô Tích và chiếc nhẫn bạc để biến mình thành một Bóng Ma.

Thông tin đầu tiên từ Vương thúc khiến Lục Vô Trần cau mày.

“Hoàng Hậu bị giam lỏng trong Lãnh Cung phía Tây. Cao Trạch không giết bà ấy, mà dùng bà ấy như một con tin. Hắn muốn bà ấy giao ra Tàng Thư Lệnh – chìa khóa mở kho tàng bí mật của Lục Gia.”

Cao Trạch không chỉ muốn bản đồ, hắn muốn toàn bộ tài nguyên của triều đại cũ, bao gồm cả Linh Mạch Quốc Gia. Điều này xác nhận sự can thiệp của Huyền Thiên Tông.

“Còn Lục Viễn?” Lục Vô Trần hỏi.

“Bệ hạ… Lục Viễn chỉ là một con rối tội nghiệp. Thái Sư Cao Trạch đã kiểm soát mọi thứ. Thậm chí, Cao Trạch còn sắp đặt con gái nuôi của mình, Cao Liên vào vị trí Phi Tần. Cô ta được cho là đang đầu độc Bệ hạ từ từ để Cao Trạch có thể nắm quyền nhiếp chính hoàn toàn.”

Lục Vô Trần cảm thấy ghê tởm. Lục Viễn đã phản bội hắn, nhưng giờ đây hắn lại trở thành một con rối sắp chết. Hắn biết, báo thù Lục Viễn không phải là ưu tiên. Cao Trạch mới là kẻ thù chính.

Lục Vô Trần quyết định hành động. Mục tiêu đầu tiên: tiếp cận Lãnh Cung, giải cứu Hoàng Hậu và đoạt lấy Tàng Thư Lệnh.

Đêm đó, Lục Vô Trần mặc trang phục đêm màu đen, chiếc mặt nạ bạc chỉ còn là một mảnh kim loại vô hồn. Hắn mang theo Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn ẩn trong ấn ký.

Lãnh Cung được canh gác nghiêm ngặt bởi một đội Hắc Giáp Vệ tinh nhuệ của Cao Trạch, chỉ huy bởi một tu sĩ Kim Đan khác. Tuy nhiên, Lục Vô Trần không còn ngần ngại trước Kim Đan tu sĩ. Hắn đã hấp thụ Ý Niệm Hận Thù từ Cổ Mộ, và Hỗn Độn Đan của hắn đang ở cấp độ mà ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng phải e sợ.

Hắn sử dụng kỹ năng Vô Tích để đi qua các bức tường và mái nhà. Hắn né tránh hàng loạt bẫy trận pháp đơn giản, những thứ mà hắn, với tư cách là Thái tử, đã từng học qua.

Hắn đến khu vực giam giữ Hoàng Hậu. Đó là một tòa nhà cũ kỹ, ẩm thấp, cách biệt hoàn toàn với các khu vực khác của Cung Đình.

Đối Đầu Đầu Tiên: Thiên Sát Vệ Tinh Nhuệ

Bên ngoài cửa Lãnh Cung, có một nhóm Hắc Giáp Vệ đang canh gác. Lục Vô Trần quyết định không giết chúng ngay lập tức, mà dùng chiến thuật Gây Ám Ảnh.

Hắn phóng ra những luồng Kiếm Khí Hỗn Độn nhỏ, vô hình, đánh vào các vật thể xung quanh. Một tảng đá lớn bỗng nứt ra, một ngọn đuốc tự nhiên tắt lịm, một cái bóng to lớn vụt qua mái nhà.

Những Hắc Giáp Vệ kinh hoàng. “Có chuyện gì vậy? Ma quỷ sao?”

“Thủ lĩnh Dương Hắc bị giết ở Thanh Phong Thành cũng là do ma quỷ!” Một tên thì thầm. “Nghe nói đó là Kiếm Ma!”

Sự sợ hãi lan truyền nhanh chóng. Lục Vô Trần thích thú với điều này. Hắn không chỉ giết người, hắn còn giết tinh thần của quân địch.

Khi chúng hoảng loạn tột độ, hắn ra tay.

Phập! Phập!

Hai tên lính gác gục xuống không một tiếng động. Lục Vô Trần sử dụng Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết ở cấp độ thấp nhất, chỉ dùng sức mạnh vật lý và tốc độ.

Hắn tiến vào bên trong. Căn phòng giam giữ Hoàng Hậu tối tăm, lạnh lẽo. Bà ta, người phụ nữ quyền quý và kiêu hãnh ngày xưa, giờ đây tiều tụy, tóc bạc đi nhiều, ngồi trên một chiếc ghế mục nát.

“Hoàng Hậu?” Lục Vô Trần cất tiếng, giọng nói trầm thấp và không cảm xúc.

Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi. Bà nghĩ là Cao Trạch cử người đến tra tấn mình. “Ai đó? Cao Trạch, ngươi muốn gì nữa?”

Lục Vô Trần tháo mặt nạ bạc. “Là con. Lục Trần.”

Hoàng Hậu trợn tròn mắt. “Trần… Thái tử? Không thể nào! Ta đã thấy ngươi… ngươi bị phế Kim Đan và rơi xuống… Vực Sâu!”

“Ta đã trở về, và ta không phải là Thái tử nữa. Ta là Kiếm Ma,” Lục Vô Trần nói, ánh mắt lạnh lùng như băng. Hắn không có thời gian cho tình cảm.

“Hoàng Hậu, ta không đến để thăm hỏi. Ta đến để lấy Tàng Thư Lệnh,” hắn nói thẳng vào vấn đề.

Hoàng Hậu run rẩy, nhưng sau đó, sự kiêu hãnh của bà ta trỗi dậy. Bà nhìn hắn, nhận ra sự tàn bạo ẩn giấu bên trong. “Ngươi đã thay đổi… Ngươi không phải là Thái tử của ta nữa. Nhưng ngươi là hy vọng cuối cùng của Lục Gia.”

Bà ta đưa tay vào mái tóc, rút ra một chiếc trâm cài tóc đơn giản. Chiếc trâm đó là Tàng Thư Lệnh.

“Nó ở đây,” bà nói. “Cao Trạch không biết nó ở đâu, hắn nghĩ nó là một chiếc chìa khóa lớn lao. Thái tử, hãy hứa với ta, ngươi sẽ trả thù cho Hoàng thượng và Lục Gia!”

“Hận thù là lý do duy nhất ta còn sống,” Lục Vô Trần đáp, nhận lấy chiếc trâm.

Hắn không có ý định giải thoát bà ta. Việc làm đó sẽ gây báo động lớn và làm lộ thân phận hắn. Hắn cần bà ta vẫn ở đây để Cao Trạch tiếp tục giữ Lãnh Cung làm trọng điểm.

“Hãy sống, Hoàng Hậu. Khi ta trở lại, ta sẽ mang theo chiến thắng,” Lục Vô Trần nói, và quay lưng đi.

Ngay khi hắn vừa rời khỏi Lãnh Cung, một luồng Linh Lực mạnh mẽ áp xuống.

“Đứng lại! Kiếm Ma!”

Bạch Phi đã xuất hiện. Cô ta mặc bộ giáp Thiên Sát Vệ màu đỏ đen, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt chứa đầy sát khí và sự lạnh lùng. Bên cạnh cô ta là hai cường giả Kim Đan hậu kỳ, đệ tử của Huyền Thiên Tông, được cử đến để hỗ trợ Cao Trạch.

“Ta đã đợi ngươi,” Bạch Phi lạnh lùng nói. “Ngươi phá hủy Thiên Âm Lâu ở Thanh Phong Thành, và bây giờ lại dám vào Lãnh Cung. Dù ngươi có sức mạnh quỷ dị nào, ngươi cũng phải chết dưới tay ta!”

Cuộc đối đầu lớn đầu tiên chính thức bắt đầu. Lục Vô Trần đối mặt với ba tu sĩ Kim Đan (hai hậu kỳ) và Bạch Phi – kẻ có nền tảng Tiên Giới.

Lục Vô Trần cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng của Ma Kiếm. Hắn không nói gì. Hắn chỉ rút Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn ra. Chiếc nhẫn bạc mất tác dụng, và Hỗn Độn Đan lập tức bùng nổ Linh Lực. Ánh sáng xanh đen lập tức bao trùm một nửa Lãnh Cung.

“Ngươi muốn bắt ta?” Lục Vô Trần nói, giọng nói đầy uy quyền đã trở lại. “Vậy hãy nếm thử cơn thịnh nộ của triều đại đã chết này đi!”

Vụt!

Lục Vô Trần không chiến đấu như một Kim Đan tu sĩ. Hắn chiến đấu như một Kiếm Ma. Hắn sử dụng Kiếm Phá Hư Không ở cấp độ cao hơn. Thanh kiếm đá chém xuống, không phải vào cơ thể mà vào không gian.

Không gian xung quanh Bạch Phi và hai Kim Đan tu sĩ bị xé toạc nhẹ. Họ cảm thấy một áp lực khổng lồ từ Hư Không đè xuống. Hai Kim Đan hậu kỳ phải tung toàn bộ Linh Lực ra để chống đỡ.

Bạch Phi bị sốc. Cô ta không ngờ Lục Trần lại mạnh mẽ đến thế, và quan trọng hơn, lại nắm giữ một loại Kiếm Thuật vượt xa hiểu biết của Tiên Giới!

Lục Vô Trần biết hắn không thể đấu lâu. Mục đích của hắn là thông tin và thoát thân. Hắn cần chứng minh rằng mình là mối đe dọa không thể bị tiêu diệt.

Hắn tập trung Hỗn Độn Đan, phóng ra một luồng sát khí mạnh mẽ: Hận Niệm Phổ Chiếu. Sát khí đen đỏ bao phủ toàn bộ khu vực, khiến ba đối thủ cảm thấy như mình đang bị hàng ngàn linh hồn căm phẫn bao vây.

Bạch Phi hoảng sợ lùi lại. Cô ta đã thấy được sự chết chóc thuần túy trong mắt hắn.

“Hôm nay ta không có thời gian,” Lục Vô Trần nói, giọng lạnh lùng. “Nhưng đây là lời cảnh báo. Ta sẽ trở lại. Huyền Thiên Tông và Cao Trạch, các ngươi đã động chạm đến thứ không nên động đến.”

Hắn vung kiếm, tạo ra một màn sương mù Hỗn Độn dày đặc. Sau đó, hắn sử dụng Vô Tích ở cấp độ cao nhất, hòa mình vào không gian và biến mất ngay trước mắt Bạch Phi và hai Kim Đan tu sĩ.

Khi màn sương mù tan đi, Bạch Phi run rẩy nhìn vào nơi hắn biến mất. “Thái tử… hắn ta đã trở thành một thứ gì đó vượt ngoài kiểm soát…”

Lục Vô Trần đã trốn thoát thành công. Hắn đã có Tàng Thư Lệnh và đã gửi thông điệp cảnh báo đến kẻ thù. Trò chơi Cung Đấu đã bắt đầu. Lục Vô Trần giờ đây là Ám Ảnh của kinh thành Cẩm An, sẵn sàng cho những nước đi tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×