lục trần báo thù: đế vương chi kiếm

Chương 5: Thiên Âm Lâu: Nanh Vuốt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Vô Trần thúc Phi Mã, bóng dáng hắn giờ đây hoàn toàn hòa mình vào màn sương sớm, không còn chút khí tức Kiếm Khách hay tu sĩ nào. Chiếc nhẫn bạc thu thập được từ Cổ Mộ Kiếm Sĩ hoạt động hoàn hảo, nó phong ấn Hỗn Độn Đan một cách tinh vi, biến hắn thành một phàm nhân với hơi thở nông và nhịp tim ổn định. Ngay cả một cường giả Nguyên Anh sơ kỳ cũng khó lòng phát hiện ra sự thật ẩn giấu dưới lớp da thịt này.

Trong suốt hành trình, hắn vừa di chuyển vừa luyện tập Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết. Bộ kiếm pháp tàn nhẫn này không chỉ là những chiêu thức vật lý, mà là sự cô đọng của sát ý và tốc độ, được hỗ trợ hoàn hảo bởi Ma Kiếm Thuật. Kiếm pháp của hắn không hoa mỹ, mỗi nhát chém đều nhằm vào điểm yếu chí mạng, không để lại cơ hội thứ hai. Kiếm Quyết và Hỗn Độn Đan là sự kết hợp của Hủy Diệt và Tàn Nhẫn. Hắn đã quên đi sự dịu dàng của Kim Đan Thuật ngày xưa, chỉ còn lại sự lạnh lùng của Kiếm Ma.

Sau hai tuần ròng rã, Lục Vô Trần đã đến vùng Thanh Phong Thành, một thành phố lớn nằm ở cửa ngõ vào tỉnh Cẩm An, nơi có kinh đô. Đây là một trung tâm kinh tế và giao thông quan trọng, cũng là nơi Thiên Âm Lâu đặt một trong những chi nhánh lớn nhất của nó. Thiên Âm Lâu, tổ chức tình báo do Cao Trạch điều hành, là đôi tai, là con mắt của triều đình phản loạn. Hắn biết, nếu muốn tiến vào Cẩm An an toàn và lập kế hoạch lật đổ, hắn phải xé toạc tấm lưới tình báo này từ bên ngoài.

Thanh Phong Thành tấp nập, nhưng dưới vẻ ngoài phồn hoa là sự sợ hãi. Lục Vô Trần nghe ngóng tin tức trong các quán rượu, và nhận ra Thiên Âm Lâu không chỉ thu thập tin tức mà còn thực hiện cả nhiệm vụ thanh trừng và áp bức. Bất kỳ ai dám nói lời bất mãn với Hoàng Đế Lục Viễn hay Thái Sư Cao Trạch đều biến mất không dấu vết.

Hắn xác định mục tiêu: Dương Hắc, người đứng đầu chi nhánh Thiên Âm Lâu tại Thanh Phong Thành, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nổi tiếng với sự tàn bạo và khả năng bẻ cong ý chí người khác. Trụ sở của Dương Hắc là một phủ đệ bề ngoài khiêm tốn, nhưng bên trong được bảo vệ bởi hàng chục Thiên Sát Vệ tinh nhuệ và một trận pháp phòng thủ cấp cao.

Đêm đó, Lục Vô Trần thực hiện vụ đột nhập đầu tiên của mình vào một tổ chức quyền lực. Hắn không cần phá hủy trận pháp, hắn đi xuyên qua các khe hở trong phòng thủ bằng kỹ năng Vô Tích của Ma Kiếm Thuật. Chiêu này không chỉ tăng tốc độ vật lý mà còn làm biến dạng nhẹ ánh sáng và âm thanh xung quanh hắn, khiến hắn gần như vô hình.

Thiên Sát Vệ là tinh nhuệ, nhưng so với tốc độ và sự vô cảm của Lục Vô Trần, họ chỉ là những mục tiêu di động. Hắn dùng Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết, mỗi nhát kiếm là một cái chết thầm lặng. Hắn không tạo ra tiếng động, không để lại Linh Lực tàn dư. Hắn chỉ để lại những thi thể với vết cắt hoàn hảo ở động mạch chủ. Sự im lặng là thứ khủng khiếp nhất.

Lục Vô Trần nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của Dương Hắc. Hắn thấy Dương Hắc đang xem xét một chồng cuộn giấy, vẻ mặt kiệt sức.

Dương Hắc, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc như chim ưng, cảm nhận được điều gì đó không ổn. Hắn lập tức đứng dậy, tuôn ra Kim Đan Linh Lực mạnh mẽ. “Ai? Kẻ nào dám xâm phạm Thiên Âm Lâu?”

“Kẻ đã bị các ngươi đẩy xuống địa ngục,” Lục Vô Trần bước ra từ bóng tối, thanh đoản kiếm vẫn dính máu. Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu phản chiếu lên chiếc mặt nạ bạc của hắn.

Dương Hắc giật mình. Hắn cảm nhận được sát khí, nhưng lại không thể dò ra được cảnh giới tu luyện của đối phương. Linh Lực của Lục Vô Trần như một cái giếng cạn, nhưng áp lực tinh thần lại khiến hắn run rẩy. “Ngươi… ngươi là ai? Ta không nhớ đã từng phạm tội với một Kiếm Khách nào có sát khí ghê rợn như vậy!”

“Ta không phải Kiếm Khách,” Lục Vô Trần đáp, giọng hắn lạnh lẽo, âm thanh như được mài sắc trên đá, “Ta là Kiếm Ma của triều đại đã chết.”

Nghe thấy từ "triều đại đã chết", Dương Hắc lập tức hiểu ra. Hắn hoảng sợ tột độ, nhưng là một Kim Đan tu sĩ, hắn phản ứng ngay lập tức. Hắn rút ra một chiếc quạt sắt và vận công, tạo ra một cơn gió xoáy Linh Lực. “Ngươi là tàn dư! Ngươi sẽ bị Thiên Sát Vệ xé xác!”

Lục Vô Trần chỉ đơn giản là lướt qua cơn gió xoáy. Hắn nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đó là sự kết hợp của tốc độ vật lý và sự xé rách không gian nhỏ mà Ma Kiếm Thuật cho phép. Dương Hắc chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, và ngay sau đó, một cú đánh mạnh mẽ vào huyệt đạo chính.

Rắc!

Dương Hắc quỳ xuống, Kim Đan Linh Lực bị phong tỏa. Hắn hoàn toàn bị áp đảo. Lục Vô Trần không cần sử dụng Kiếm Khí Hỗn Độn mạnh mẽ, hắn chỉ cần sự tinh tế chết người của Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết và sự tàn nhẫn của Ma Kiếm Thuật.

“Ngươi muốn gì?” Dương Hắc nghiến răng, cố gắng vận chuyển chút Linh Lực cuối cùng.

Lục Vô Trần không tra tấn bằng đòn vật lý. Hắn đặt tay lên trán Dương Hắc, vận dụng Ma Kiếm Thuật: Huyễn Ảnh Hận Niệm. Ma Kiếm Thuật của hắn không chỉ là vũ khí vật lý, nó còn là công cụ tra tấn tinh thần.

Dương Hắc hét lên trong câm lặng. Trong đầu hắn, mọi tội ác hắn đã gây ra dưới trướng Cao Trạch đều hiện ra, bị khuếch đại lên gấp ngàn lần, đi kèm với nỗi sợ hãi tột độ về cái chết và sự phán xét. Lục Vô Trần đang dùng chính nỗi sợ hãi và hối hận của kẻ thù để làm thức ăn cho Hỗn Độn Đan của mình.

“Cao Trạch đang tìm kiếm thứ gì?” Lục Vô Trần hỏi, giọng nói vang vọng trong đầu Dương Hắc như tiếng chuông từ địa ngục.

Trong cơn điên loạn, Dương Hắc rên rỉ, thốt ra những bí mật quan trọng. “Bản đồ… Bản đồ Cấm Địa… Thái Sư cần tìm nốt phần cuối… để mở cánh cửa lên Thiên Giới… Ông ta nói nó nằm trong tay Hoàng Hậu...”

Hoàng Hậu. Lục Vô Trần siết chặt tay. Hắn đã biết kẻ thù của hắn không chỉ là Cao Trạch, mà còn là một thế lực Tiên Giới đang muốn lợi dụng sự sụp đổ của Đại Hạ để đạt được mục đích riêng.

“Thiên Môn nào đứng sau Cao Trạch và Bạch Phi?” Lục Vô Trần tiếp tục ép hỏi.

“Huyền Thiên Tông… là Huyền Thiên Tông! Họ muốn tài nguyên của Đại Hạ… và Linh Mạch Quốc Gia... Bạch Phi là đệ tử ngoại môn… được cử xuống để kiểm soát…” Dương Hắc trả lời trong nước mắt và sự kinh hoàng.

Thông tin này là chìa khóa. Huyền Thiên Tông là một trong những Tiên Môn lớn nhất ở Lục Địa phía Bắc, nơi Lục Trần đã từng mơ ước được gia nhập. Giờ đây, hắn hiểu rằng chính những người này đã gián tiếp hủy hoại gia tộc hắn.

Sau khi hút cạn mọi thông tin và ý chí chiến đấu của Dương Hắc, Lục Vô Trần biết hắn không thể để Dương Hắc sống. Một Kim Đan tu sĩ bị tra tấn tinh thần sẽ nhanh chóng hồi phục và báo động.

Lục Vô Trần rút Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn khỏi ấn ký trên tay. Lần này, hắn không dùng Kiếm Hiệp. Hắn vung một nhát Ma Kiếm Thuật thuần túy.

Vút!

Dương Hắc tan biến. Linh Hồn và cơ thể của hắn bị Kiếm Khí Hỗn Độn nuốt chửng hoàn toàn, không để lại dấu vết nào ngoài một làn khói đen mờ nhạt. Lục Vô Trần đã dùng xác Kim Đan của đối thủ để làm giàu thêm cho Hỗn Độn Đan của mình.

Trước khi rời đi, Lục Vô Trần lấy một mảnh lụa đen, dùng ngón tay nhúng vào máu của Thiên Sát Vệ gục ngã ngoài kia, và viết một thông điệp trên bàn làm việc của Dương Hắc: Hận Thù Đã Trở Về.

Hắn đặt mảnh lụa đó dưới một cuộn giấy quan trọng về việc truy lùng Hoàng Hậu (vợ cũ của phụ thân hắn) đang giữ bản đồ.

Sau đó, Lục Vô Trần biến mất như khi hắn xuất hiện. Vụ đột nhập và thanh trừng đã hoàn thành trong vòng chưa đầy một khắc. Khi các Thiên Sát Vệ còn lại phát hiện ra sự hỗn loạn và cái chết của thủ lĩnh, họ chỉ tìm thấy sự trống rỗng và một nỗi sợ hãi vô hình.

Vụ án "Cái Chết Không Dấu Vết của Dương Hắc" lập tức gây chấn động Thiên Âm Lâu và lan đến tai Cao Trạch.

Cao Trạch tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Hắn không thể dò ra bất kỳ dấu vết Linh Lực nào. Thủ đoạn này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, giống như một bóng ma đến từ địa ngục. Hắn ra lệnh thắt chặt an ninh kinh thành và cử Thiên Sát Vệ săn lùng "Kiếm Ma" này, nhưng đã quá muộn.

Lục Vô Trần, giờ đây đã có thông tin về Huyền Thiên Tông và vị trí khả dĩ của phần bản đồ còn lại (Hoàng Hậu), thúc ngựa Phi Mã tiếp tục hành trình về phía kinh thành Cẩm An. Hắn biết, giai đoạn Kiếm Hiệp đã kết thúc. Giai đoạn Cung Đấu chính thức bắt đầu, nơi hắn phải dùng trí tuệ, mưu mẹo và sức mạnh bóng đêm để đối đầu với Cao Trạch và Bạch Phi trong một ván cờ chính trị sinh tử. Cẩm An, nơi từng là thiên đường của hắn, giờ đây sẽ trở thành địa ngục cho kẻ thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×