I. Thiết lập bối cảnh: Sự phồn hoa và bóng tối
Lục Châu, dưới ánh trăng rằm tháng Tám, không hề chìm vào tĩnh mịch mà ngược lại, đang sống trong sự cuồng nhiệt đầy phù phiếm. Nằm giữa trung tâm thương mại sầm uất, Bạch Ngọc Lâu sừng sững như một tòa tháp ngọc, bốn tầng lầu rực rỡ ánh đèn lồng lụa đỏ và vàng, phản chiếu xuống mặt hồ nhân tạo lấp lánh như dát bạc. Đây không chỉ là một tửu lâu, mà là nơi phân định quyền lực ngầm của giang hồ và giới quan lại. Chỉ có những kẻ thực sự "có máu mặt" mới được phép bước qua cánh cổng sơn son thếp vàng, thưởng thức rượu Thiếu Khang hảo hạng và nghe những khúc ca bi ai của các kỹ nữ tài sắc.
Đêm nay, không khí càng thêm phần long trọng vì là đêm hội tụ của một số nhân vật lớn. Tiếng đàn Tỳ Bà réo rắt, tiếng sáo trúc du dương quyện vào tiếng cười giòn tan, tất cả tạo nên một bức tranh xa hoa đến lóa mắt. Nhưng đằng sau tấm màn nhung lụa kia, người ta có thể cảm nhận được một luồng không khí căng thẳng, sự đề phòng ngấm ngầm trong từng ánh mắt chạm nhau, từng cái cụng ly đầy ẩn ý. Giang hồ, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng luôn là mảnh đất màu mỡ cho hận thù, và Bạch Ngọc Lâu chính là đỉnh cao của mọi mưu đồ.
II. Cô Kiếm Cố Thần Phong
Tại một góc khuất trên tầng hai, nơi ánh đèn lồng hơi mờ hơn, một người đàn ông ngồi lặng lẽ. Anh mặc áo bào màu xanh thẫm đã cũ, không một hoa văn phô trương, hoàn toàn lạc lõng giữa những bộ gấm vóc lụa là xung quanh. Đó là Cố Thần Phong.
Anh không cầm kiếm, nhưng toàn thân toát ra khí chất của một thanh kiếm đang ngủ yên. Khuôn mặt thanh tú, nhưng lại mang một nét phong trần khắc khổ, như thể đã đi qua vô vàn gió sương và những cuộc chiến không tên. Đôi mắt anh, dưới ánh nến chập chờn, sắc lạnh và tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm. Giang hồ gọi anh là "Cô Kiếm" – một kiếm khách lãng tử đơn độc, không bang phái, không mục đích rõ ràng, xuất hiện như cơn gió và biến mất không dấu vết.
Thần Phong nhấp một ngụm rượu thanh nhạt, mắt lướt qua những nhân vật quyền lực. Ánh mắt anh dừng lại ở bàn tiệc chính giữa: Trần Bách Sơn, chủ nhân Lục Châu trên danh nghĩa, nhưng thực chất là một "Hoàng đế không ngai" thao túng mọi hoạt động kinh tế và giang hồ trong vùng. Bách Sơn là một lão già béo tốt, cười nói sang sảng, đang được bao bọc bởi những thủ hạ thân tín và hai kỹ nữ xinh đẹp. Khuôn mặt Bách Sơn hồng hào, ánh mắt chứa đựng sự thỏa mãn và kiêu ngạo tột độ của kẻ nắm giữ quyền lực.
“Tiêu Bang Chủ, người của Hắc Long Bang cũng có mặt,” Thần Phong thầm nghĩ. Hắn là một thanh niên ngạo mạn, ngồi đối diện với Bách Sơn, nụ cười trên môi đầy vẻ thách thức. Ai cũng biết, Tiêu Bang Chủ thèm khát địa vị của Trần Bách Sơn đã lâu.
Mọi thứ dường như đang diễn ra bình thường, nhưng Thần Phong, bằng trực giác sắc bén của một kiếm khách luôn đối mặt với cái chết, lại cảm thấy một luồng sát khí vô hình đang dần siết chặt. Nó không đến từ bất kỳ ai đang đối đầu công khai, mà là một sự lạnh lẽo khó tả, đến từ một nơi nào đó rất gần, nhưng hoàn toàn khuất tầm nhìn.
III. Án mạng kinh hoàng
Đúng lúc đó, tiếng ca của một kỹ nữ đang ở đoạn cao trào, đột ngột bị cắt đứt bởi một âm thanh khác: "Á... á á á!"
Một tiếng thét thất thanh, đầy kinh hoàng, vang vọng từ lầu ba, nơi dành cho những phòng tiếp khách tối mật và sang trọng nhất.
Ngay lập tức, mọi âm thanh trong Bạch Ngọc Lâu như bị hút cạn. Tiếng đàn Tỳ Bà ngừng bặt. Tiếng cụng ly tan biến. Chỉ còn lại sự im lặng rùng rợn, nặng trịch như chì, cùng với tiếng hít thở dồn dập của hàng trăm người.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, trong khi những kẻ khác còn đang hoang mang chờ đợi, Thần Phong đã hành động.
"Lên lầu ba!" Anh nói khẽ, tay đã đặt lên chuôi thanh kiếm không tên, cũ kỹ nhưng sắc lạnh mà anh luôn giấu dưới vạt áo.
Anh lướt lên cầu thang gỗ, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi. Căn phòng phát ra tiếng thét là căn phòng cuối cùng ở hành lang bên phải. Cánh cửa gỗ lim đóng kín.
"Tránh ra!" Thần Phong quát khẽ.
Không chờ đợi, anh dồn nội lực vào chân phải, tung một cú đá sấm sét. RẦM! Cánh cửa bật tung, bản lề gãy lìa, gỗ văng tung tóe.
Khói hương nghi ngút bay ra. Bên trong là một căn phòng trang hoàng lộng lẫy, nhưng giờ đây lại mang không khí lạnh lẽo của địa ngục.
Trần Bách Sơn, kẻ vừa còn cười nói kiêu ngạo, giờ đây đã nằm gục trên chiếc ghế chạm trổ, đầu nghiêng sang một bên. Máu tươi rỉ ra, thấm đẫm vạt áo gấm màu vàng kim của ông ta. Đôi mắt ông ta mở trừng trừng, đồng tử giãn nở hết mức vì sợ hãi tột độ, như thể vừa chứng kiến một thứ khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi.
Thần Phong bước vào, ánh mắt quét nhanh khắp căn phòng chỉ trong một giây. Không có dấu vết giằng co. Đồ đạc không xê dịch. Hung thủ ra tay trong im lặng và cực kỳ nhanh gọn.
Anh cúi xuống, kiểm tra vết thương. Nó không phải là vết chém sâu của đao hay vết đâm chí mạng của kiếm. Mà chỉ là một vết chích nhỏ, tinh vi đến mức gần như vô hình, nằm ngay dưới yết hầu, nơi động mạch chủ đi qua.
“Độc dược… cực độc và cực nhanh!” Thần Phong kết luận. Kẻ này là một cao thủ ám sát chuyên nghiệp, không muốn tạo ra tiếng động.
Ánh mắt anh rơi vào chiếc bàn trà bằng gỗ mun gần đó. Một chén trà sứ vẫn còn bốc khói nhẹ, và bên cạnh chiếc chén là một vật thể nhỏ: Một cánh Hoa Anh Túc khô, màu đỏ thẫm, vừa ma mị vừa chết chóc.
Đúng lúc đó, một nhóm người ùa vào phòng.
Tiêu Bang Chủ đi đầu, hắn ta vừa nhìn thấy xác của Trần Bách Sơn, đôi mắt lập tức lóe lên một tia tham lam khó che giấu, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc giả tạo.
"Trần... Trần lão gia!" Hắn hét lên.
Rồi ánh mắt hắn nhìn thấy Thần Phong đang đứng sát thi thể, kiếm đã rút ra, trên tay còn chưa kịp tra vào vỏ.
"Ngươi! Cố Thần Phong! Ngươi đã giết Trần lão gia!" Tiêu Bang Chủ gào lên, giọng đầy căm phẫn.
Thần Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng. "Ngươi đến quá chậm, Tiêu Bang Chủ. Và quá vội vã kết tội."
Bên ngoài hành lang, Thần Phong thoáng thấy một bóng dáng áo trắng. Đó là một thiếu nữ tuyệt sắc, mái tóc đen dài xõa xuống vai, khuôn mặt trắng bợt vì kinh hãi. Cô chính là Băng Nhi, con gái nuôi của Trần Bách Sơn, nổi tiếng với vẻ đẹp băng giá và tài nghệ đánh đàn. Cô đứng dựa vào tường, che miệng, nhưng Thần Phong thấy rõ, cô đang nắm chặt một chiếc khăn lụa trắng, và đôi mắt cô không chỉ có sự hoảng sợ, mà còn có một điều gì đó phức tạp hơn, như sự tuyệt vọng và cả... một chút sợ hãi khi nhìn thấy chính anh.
IV. Thoát thân và Lời thề
"Bắt hắn lại! Hắn là hung thủ!" Tiếng hô của Tiêu Bang Chủ như một mệnh lệnh.
Hàng chục thủ hạ của Trần Bách Sơn và Tiêu Bang Chủ, cùng với lính tuần tra của Lục Châu vừa chạy đến, lập tức vây kín hành lang.
"Cố Thần Phong, ngươi chạy không thoát đâu!"
Thần Phong bật cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo và khinh miệt. "Với những kẻ chỉ biết dùng miệng lưỡi để giết người như các ngươi, ta không có thời gian để giải thích."
Vụt!
Thanh kiếm không tên của Thần Phong đột ngột vung lên. Không có tiếng kim loại va chạm, chỉ có tiếng gió rít. Anh không nhằm vào bất kỳ ai. Đó là một chiêu thức của Thần Phong Kiếm Pháp – tốc độ tuyệt đối. Anh dùng mũi kiếm lướt nhẹ qua những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà. Sợi dây lụa bị cắt đứt.
ẦM! ẦM!
Hàng loạt chiếc đèn lồng rơi xuống, dầu và lửa bắt đầu cháy lan, tạo ra một màn khói dày đặc và sự hỗn loạn tức thì.
Trong màn khói lửa đó, Thần Phong di chuyển như một bóng ma. Anh tung một chiêu kiếm cực kỳ tinh tế, không chém mà chỉ gạt. Bảy thanh kiếm của các thủ hạ bay khỏi tay họ và găm chặt vào tường. Anh không làm ai bị thương, nhưng sự chính xác và tốc độ của anh đã khiến tất cả kinh hãi tột độ.
"Đứng yên! Hắn chạy rồi!"
Thần Phong đã nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống mái ngói tầng hai, rồi lướt đi trên những mái nhà tối đen như mực.
Anh không rời khỏi Lục Châu. Anh dừng lại trên một mái nhà cổ đối diện với Bạch Ngọc Lâu, ngồi xuống, lắng nghe tiếng la hét, tiếng còi của quan phủ và tiếng gào thét hỗn loạn.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
“Vết thương là của một mũi kim tẩm độc. Chỉ một người có thể áp sát Trần Bách Sơn mà không bị nghi ngờ mới có thể ra tay tinh vi đến vậy. Vụ án này không hề đơn giản.”
Và cánh Hoa Anh Túc kia. Nó không phải là một ám hiệu vô tình. Nó là một thông điệp. Một lời thách thức.
“Họ đã đổ tội cho ta.” Thần Phong nhếch mép. “Nếu ta bỏ đi, vụ án này sẽ bị khép lại một cách vội vã. Nhưng ta không muốn mang danh kẻ giết người mà ta không làm. Hơn nữa, sự tò mò của ta đã bị khơi dậy.”
Thần Phong nhìn về phía Bạch Ngọc Lâu đang bị bao vây bởi ánh sáng yếu ớt của trăng rằm, nơi những bí mật đã bị chôn vùi. Anh nhớ đến ánh mắt đầy sợ hãi và uẩn khúc của Băng Nhi, con gái nuôi của nạn nhân.
“Lưỡi kiếm của ta sẽ không chỉ để tự vệ nữa,” anh thầm thì. “Nếu quan phủ không thể, giang hồ không dám, thì ta, Cố Thần Phong này, sẽ là người vạch trần sự thật.”
Anh tra kiếm vào vỏ, lòng đã định. Lần này, Cô Kiếm sẽ không chỉ là một kiếm khách lãng tử, mà còn là một thám tử bất đắc dĩ. Đây là cuộc chiến của trí tuệ và công lý, nơi sự thật sắc bén hơn cả lưỡi kiếm. Cuộc hành trình để tìm ra kẻ thủ ác giấu mặt, kẻ đã dùng độc dược mang hương vị Hoa Anh Túc, đã chính thức bắt đầu.