Đêm kinh hoàng tại Bạch Ngọc Lâu đã qua, nhưng dư âm của nó vẫn bao trùm Lục Châu trong sự căng thẳng và hỗn loạn. Ánh bình minh le lói không xua tan được bóng tối của vụ án mạng. Cố Thần Phong, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi như vũ bão, đã tìm một quán trọ nhỏ bé, khuất nẻo ở ngoại ô thành phố, tránh xa tầm mắt của lính tráng và thủ hạ Hắc Long Bang. Anh không muốn mình trở thành con mồi, mà muốn trở thành người săn lùng sự thật.
Ngồi trong căn phòng trọ ẩm mốc, Thần Phong đặt cánh Hoa Anh Túc khô, vật chứng duy nhất anh lấy được từ hiện trường, lên mặt bàn. Mùi hương liệu thoang thoảng từ cánh hoa không phải là mùi của tử vong, mà là mùi của sự dụ hoặc, của quyền lực.
“Vết chích tinh vi, độc dược cực mạnh, và cánh hoa này,” Thần Phong lẩm bẩm. “Một sát thủ thông thường không thể ra tay gọn gàng đến thế, và cũng không cần để lại dấu vết mang tính biểu tượng như vậy. Kẻ này có sự tự tin tuyệt đối, hoặc đang gửi một thông điệp.”
Anh nhanh chóng tổng hợp lại những gì đã biết. Vụ án có quá nhiều người được lợi: Tiêu Bang Chủ của Hắc Long Bang, các quan lại đối lập với Trần Bách Sơn, và cả những kẻ buôn bán ngầm bị Trần Bách Sơn chèn ép. Nhưng tất cả bọn họ đều không có kỹ năng ra tay kiểu này.
“Vụ án không phải là thanh toán cá nhân thông thường, mà là một hợp đồng ám sát được tính toán tỉ mỉ.”
Thần Phong quyết định mạo hiểm. Anh biết rằng, thông tin chân thực nhất không nằm ở triều đình hay các bang phái lớn, mà nằm ở những góc khuất của Lục Châu.
Anh cải trang thành một thương nhân buôn đồ cổ, quần áo lam cũ kỹ, râu ria giả được dán khéo léo. Anh tìm đến một hiệu thuốc Bắc cổ xưa, nơi nổi tiếng là nơi tụ hội của những kẻ buôn bán thảo dược quý hiếm và cả những thứ bị cấm đoán.
Lão y sư già nua, người gác hiệu thuốc, có đôi mắt tinh tường, nhìn qua đã nhận ra sự khác biệt trong khí chất của vị khách.
Thần Phong đặt cánh Hoa Anh Túc lên bàn, ánh mắt sắc như dao găm. “Lão tiền bối, xin hỏi vật này có lai lịch gì?”
Lão y sư cầm cánh hoa lên, đưa lên mũi ngửi kỹ lưỡng. Nét mặt ông ta từ tò mò chuyển sang kinh hãi. “Đây là… Anh Túc Tây Vực. Được trồng bằng phương pháp đặc biệt, chỉ có một nơi trên giang hồ sử dụng nó làm dấu ấn.”
“Tổ chức nào?” Thần Phong hỏi, giọng điệu kiên định.
Lão y sư thở dài nặng nề. “Họ gọi mình là Bách Hoa Hội. Một tổ chức sát thủ bí ẩn. Họ chỉ chấp nhận những hợp đồng cực kỳ khó khăn, sử dụng độc dược chế từ hoa cỏ và thuốc hiếm, và luôn để lại một cánh hoa tại hiện trường. Nhưng tổ chức này đã bặt vô âm tín trên giang hồ gần mười năm, tưởng chừng đã tan rã.”
Thông tin này làm mạch suy nghĩ của Thần Phong chuyển hướng. Bách Hoa Hội quay trở lại. Ai đủ khả năng thuê một tổ chức bí ẩn và đắt đỏ như vậy để giết Trần Bách Sơn? Chắc chắn không phải Tiêu Bang Chủ trẻ tuổi, mà phải là một thế lực ngầm có quyền lực và tài chính kinh thiên.
Thần Phong cảm ơn lão y sư rồi nhanh chóng rời đi. Điều quan trọng bây giờ là tìm ra người đứng sau Bách Hoa Hội. Nhưng trước khi lật tung giang hồ, anh cần làm rõ một nghi vấn cá nhân: Băng Nhi.
Chiều hôm đó, Trần Bách Sơn được an táng trong sự im lặng giả tạo. Lễ tang là nơi Thần Phong phải xuất hiện, dù mạo hiểm. Anh biết, khi người ta đau khổ và mất cảnh giác nhất, sự thật dễ bị lộ ra hơn cả. Anh mặc một bộ quần áo tang màu trắng, lẫn vào đoàn người viếng tang.
Phủ đệ Trần Bách Sơn tràn ngập thủ hạ của Hắc Long Bang đang canh gác. Rõ ràng Tiêu Bang Chủ muốn nhân cơ hội này để kiểm soát mọi thứ. Sự xuất hiện của Thần Phong khiến nhiều người giật mình, nhưng không ai dám hành động công khai trong tang lễ.
Thần Phong tiến về phía linh cữu. Cô gái mặc tang phục trắng, quỳ bên cạnh, khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt như ngọc. Đó là Băng Nhi. Cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng băng giá thường thấy, nhưng sự căng thẳng trong đôi mắt cô không thể che giấu.
Thần Phong dâng hương. Mùi trầm hương cay xộc vào mũi, nhưng anh vẫn ngửi thấy một mùi hương khác, thoang thoảng, giống như mùi hương liệu ướp vào áo lụa cao cấp.
Khi anh đứng dậy, Băng Nhi ngước nhìn anh. Đôi mắt họ chạm nhau. Mối quan hệ giữa họ lúc này thật phức tạp: một kẻ bị nghi ngờ là hung thủ và một cô gái đang chịu tang.
“Ngươi còn dám đến đây?” Băng Nhi thì thầm, giọng khàn đặc vì kiềm chế cảm xúc.
“Ta đến để viếng một người đáng kính,” Thần Phong đáp, giọng nói trầm tĩnh, trấn an. “Và để tìm ra sự thật.”
“Sự thật ư?” Cô cười khẩy, nụ cười méo mó. “Sự thật là ngươi bị bắt gặp ngay tại hiện trường, Cố Thần Phong. Ngươi là hung thủ.”
Thần Phong không để tâm đến lời kết tội. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. “Đêm qua, Băng Nhi, ta thấy ngươi. Ngươi đứng ở hành lang. Ngươi không thét lên, cũng không chạy đi cầu cứu. Ngươi chỉ đứng đó, nhìn vào căn phòng, tay nắm chặt một chiếc khăn lụa trắng. Chiếc khăn có mùi hương rất đặc biệt, mùi Anh Túc.”
Nét mặt Băng Nhi lập tức thay đổi. Sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn tột độ. Cô lùi lại một bước, suýt ngã.
“Ngươi... ngươi đang nói những điều vô căn cứ!” Cô hét lên, tiếng hét bị kìm nén trong cổ họng.
“Có hay không, chỉ có ngươi và ta biết.” Thần Phong hạ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe. “Ta không tin ngươi giết Trần Bách Sơn, nhưng ta biết ngươi đang che giấu một điều gì đó liên quan đến vụ án, và liên quan đến Bách Hoa Hội. Sự im lặng của ngươi không bảo vệ ai cả, mà đang đặt chính ngươi vào nguy hiểm. Kẻ ra tay đang muốn đóng lại vụ án này, và ngươi có thể là nạn nhân tiếp theo.”
Thần Phong nói xong, dứt khoát quay lưng bước đi. Anh đã gieo mầm mống nghi ngờ và sự thật vào đầu cô.
Vừa bước ra khỏi cổng, anh bị chặn lại bởi Tiêu Bang Chủ.
“Dừng lại, Cố Thần Phong!” Tiêu Bang Chủ quát lớn, rút kiếm. “Ngươi làm nhục phủ đệ Trần gia! Ngươi không phải khách viếng tang, ngươi là kẻ khiêu chiến!”
Hàng chục thủ hạ của Hắc Long Bang lập tức bao vây Thần Phong.
“Ta đã nói, Tiêu Bang Chủ,” Thần Phong đáp, giọng lạnh lùng. “Kiếm của ta chỉ để vạch trần tội ác, không phải để làm công cụ cho sự ngu xuẩn của ngươi.”
Vụt!
Thần Phong không chiến đấu. Anh chỉ vung một đường kiếm tuyệt đẹp, một chiêu thức của Thần Phong Kiếm Pháp, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Đường kiếm ấy không hề chạm vào bất kỳ ai, mà chỉ cắt đứt sợi dây cột một chùm đèn lồng cổ to lớn treo trên cao.
RẦM!
Chùm đèn rơi xuống, vỡ tan tành ngay trước mặt Tiêu Bang Chủ, khiến hắn lùi lại kinh hãi. Mảnh vỡ bay tứ tung.
“Nếu ngươi muốn tìm hung thủ, hãy điều tra về Hoa Anh Túc và Bách Hoa Hội. Còn nếu ngươi chỉ muốn tranh đoạt quyền lực, đừng dùng danh nghĩa công lý để che đậy,” Thần Phong nói, ánh mắt khinh miệt.
Anh phóng người lên, dùng khinh công lướt qua mái nhà, biến mất trong một ngõ hẻm.
Đêm hôm đó, Thần Phong quay trở lại Bạch Ngọc Lâu. Anh tin rằng, hung thủ sẽ không để lại manh mối lớn, nhưng những chi tiết nhỏ bị bỏ sót mới là chìa khóa. Anh lẻn vào phòng VIP nơi án mạng xảy ra.
Căn phòng đã được dọn dẹp qua loa, nhưng Thần Phong cẩn thận kiểm tra từng chi tiết. Anh lật tấm thảm nhung dưới bàn trà, nơi cánh Hoa Anh Túc rơi xuống. Không có gì.
Anh kiểm tra bức tường phía sau ghế ngồi của nạn nhân. Dưới ánh trăng rọi qua cửa sổ, anh thấy một vết xước mờ nhạt, nhỏ như sợi tóc, ngay trên bức tường lụa. Vết xước này không phải do kiếm, mà có lẽ là do một vật sắc nhọn nào đó.
Thần Phong dùng tay dò tìm. Tại điểm cuối của vết xước, anh cảm thấy một chỗ lõm nhỏ. Anh dùng đầu ngón tay ấn vào.
Cạch!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Bức tường lụa khẽ nứt ra, lộ ra một hộp gỗ nhỏ được giấu kín. Bên trong hộp là một bức thư cũ kỹ và một chiếc khóa ngọc màu trắng, có khắc hình hoa sen.
Bức thư không ghi tên, chỉ là một lời hẹn ước bí mật giữa Trần Bách Sơn và một người phụ nữ giấu mặt, nói về một kho báu và một lời thề.
“Nếu Bạch Ngọc Lâu gặp nạn, người nắm giữ chìa khóa chính là tiểu thư họ Trần.”
Thần Phong nhớ lại lời đồn cổ xưa. Trần Bách Sơn không có con ruột, chỉ có Băng Nhi, con nuôi. Chiếc khóa ngọc này... nó có phải là "chìa khóa" mà truyền thuyết nhắc đến? Và người phụ nữ bí mật trong thư này là ai?
Thần Phong nắm chặt chiếc khóa ngọc và bức thư. Vụ án đã chuyển từ một vụ ám sát sang một cuộc săn lùng kho báu và bí mật giang hồ. Và Băng Nhi, dù cô có biết hay không, cô chính là tâm điểm của mọi âm mưu.
Mối tình oan nghiệt giữa Cô Kiếm và cô gái nắm giữ bí mật bắt đầu từ đây, trên nền của hận thù và quyền lực. Thần Phong biết, anh phải bảo vệ cô, dù cô có là một phần của Bách Hoa Hội hay không, để tìm ra sự thật cuối cùng.