I. Trận Chiến Tại Tháp Quan Tinh
Quảng trường dưới chân Tháp Quan Tinh chìm trong sự hỗn loạn và kinh hoàng. Toàn bộ triều thần và binh lính đều sững sờ nhìn cảnh tượng Tướng quân Đào Viên, vị quan quyền lực nhất triều đình, đang đối đầu với một kiếm khách giang hồ trẻ tuổi.
Đào Viên nổi cơn thịnh nộ. Hắn ta không thể chấp nhận việc kế hoạch mười năm bị phá hủy bởi một tên vô danh và một cuốn sổ cũ.
"Ngươi là ai? Dám ngăn cản đại sự của ta!" Đào Viên gầm lên, ánh mắt hắn ta tóat ra lửa giận.
"Ta là Cố Thần Phong, người kế thừa Cố gia. Ta đến để đòi lại công lý cho cha mẹ và gia tộc ta, và kết thúc tội ác của ngươi!" Thần Phong đáp, giọng anh vang vọng, chứa đựng nỗi căm phẫn mười năm.
"Cố gia! Ngươi vẫn còn sống!" Đào Viên kinh ngạc, sau đó cười phá lên một cách điên dại. "Tốt! Tốt lắm! Hôm nay ta sẽ giết ngươi và kết thúc triệt để mối họa Cố gia!"
Trận chiến nổ ra dữ dội. Đào Viên không chỉ là một gian thần mưu mô, hắn ta còn là một cao thủ võ lâm thực thụ. Hắn sử dụng một thanh trường kiếm nặng nề, chiêu thức mạnh mẽ và tàn bạo, mang phong thái của một vị tướng chinh chiến.
Thần Phong, dù đang bị thương nặng ở sườn, vẫn chiến đấu bằng tất cả sinh mạng và ý chí. Kiếm pháp của anh nhanh nhẹn, linh hoạt, mang theo sự sắc bén của Phong Tỏa Kiếm, đối chọi với sự thô bạo của Đào Viên.
KENG! KENG! KENG!
Tiếng kiếm va chạm nhau vang vọng như sấm sét. Đào Viên tấn công điên cuồng, mỗi nhát kiếm đều mang theo sức mạnh muốn nghiền nát đối thủ. Thần Phong phải dùng hết khả năng để né tránh. Anh biết, anh không thể chiến đấu lâu dài với vết thương này. Anh phải tìm ra điểm yếu của Đào Viên.
Trên tháp, Băng Nhi và Cố Nhã lo lắng theo dõi. Cuốn sổ bí mật vẫn nằm dưới chân Hoàng đế.
II. Vạch Trần Bách Hoa Hội
Trong lúc Thần Phong đang cố gắng cầm chân Đào Viên, ở một góc quảng trường, Cẩm Tú đang vật lộn với những vết thương của mình. Thanh Y, kẻ phản bội, đã bị độc hoàn của cô làm cho suy yếu, nhưng vẫn cố gắng bò dậy để tấn công cô.
"Thanh Y! Ngươi không phải đối thủ của ta! Ngươi chỉ là con chó của Đào Viên!" Cẩm Tú hét lên, cố gắng đứng dậy.
Đúng lúc đó, Băng Nhi nhìn thấy Cẩm Tú đang gặp nguy hiểm. Cô nhận ra đây là thời điểm mấu chốt để tiêu diệt mạng lưới của Đào Viên.
Băng Nhi, với sự trợ giúp của Cố Nhã, nhanh chóng tụt xuống tầng thấp hơn của tháp. Cô hét lớn, giọng cô vang vọng khắp quảng trường:
"Tất cả hãy nghe đây! Thanh Y chính là kẻ phản bội Bách Hoa Hội, bị Tướng quân Đào Viên mua chuộc! Chính hắn đã giam cầm mẹ Cẩm Tú và ép buộc Bách Hoa Hội giết Trần Bách Sơn!"
Cẩm Tú lập tức nắm lấy cơ hội này. Cô đứng thẳng dậy, vận nội lực cuối cùng của mình, hét lên: "Những người bị giam trong phủ Tướng quân là bằng chứng! Nếu các ngươi còn lương tri, hãy cứu họ và lật đổ tên Thanh Y phản bội!"
Lời tuyên bố của Băng Nhi và Cẩm Tú tạo ra một làn sóng phản ứng mạnh mẽ. Nhiều thành viên Bách Hoa Hội trong đám đông, những người đã bị Đào Viên ép buộc, bắt đầu hoang mang. Một số người lính của Đào Viên cũng bắt đầu nghi ngờ.
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Y lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Hắn ta định trốn thoát, nhưng các thành viên Bách Hoa Hội bị lừa gạt đã xông vào bắt hắn. Mạng lưới của Đào Viên bắt đầu tan rã từ chính nội bộ.
III. Cú Đánh Kết Liễu
Mất đi sự hỗ trợ từ Bách Hoa Hội, Đào Viên trở nên điên cuồng hơn. Hắn ta biết, thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn phải giết Thần Phong và cướp lấy cuốn sổ.
"Chết đi, Cố Thần Phong!" Đào Viên tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình, một đòn kiếm khí cực lớn nhắm thẳng vào Thần Phong.
Thần Phong biết anh không thể đỡ được đòn này. Anh nhận ra, sự tự mãn và quá tự tin vào sức mạnh đã khiến Đào Viên lộ ra một sơ hở: thủ pháp bảo vệ hông bên trái của hắn ta luôn bị buông lỏng khi tung ra đòn cực mạnh.
Thần Phong chấp nhận bị thương. Anh nghiêng người, để kiếm khí của Đào Viên sượt qua vai, nhưng cùng lúc đó, anh vận dụng toàn bộ sức lực, tung ra chiêu thức Bạo Phong – chiêu thức nhanh nhất và tàn độc nhất của Phong Tỏa Kiếm Pháp.
Kiếm của Thần Phong lướt đi như một tia chớp bạc, đâm thẳng vào điểm yếu chí mạng của Đào Viên.
PHỤT!
Tiếng kiếm đâm xuyên qua giáp sắt vang lên khô khốc. Đào Viên sững lại. Hắn ta nhìn thanh kiếm cắm sâu vào người mình, sau đó nhìn Thần Phong bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Không thể... ta... ta không thể bại..." Đào Viên lảo đảo, thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Thần Phong rút kiếm ra. Máu tươi bắn ra. Đào Viên ngã quỵ xuống. Ánh mắt hắn ta từ sự giận dữ chuyển sang sự trống rỗng, sau đó nhắm nghiền lại.
Thế lực của Tướng quân Đào Viên đã sụp đổ.
IV. Công Lý Được Thiết Lập
Cái chết của Tướng quân Đào Viên khiến toàn bộ binh lính của hắn ta hoảng loạn và bỏ chạy. Các quan lại trung thành với Hoàng đế lập tức chớp lấy thời cơ, bắt giữ những tay sai còn lại của Đào Viên.
Hoàng đế, được các cựu thần đỡ dậy, run rẩy nhìn cuốn sổ. Ông ta đọc lướt qua những trang đầu tiên, khuôn mặt từ kinh hãi chuyển sang phẫn nộ.
"Tội ác tày trời!" Hoàng đế gầm lên. "Tướng quân Đào Viên phạm tội phản quốc, tham nhũng, và giết hại trung thần! Mau xử lý tất cả những kẻ đồng lõa!"
Công lý đã được thiết lập. Cố Thần Phong, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trả thù và bảo vệ công lý, cũng gục xuống vì kiệt sức và vết thương.
Băng Nhi chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh. "Thần Phong! Ngươi đã làm được rồi!"
"Chúng ta đã làm được, Băng Nhi," Thần Phong thì thầm, nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi anh, mặc dù anh cảm thấy cái chết đang đến gần.
Cẩm Tú cũng đến bên họ, cô dùng kỹ năng y thuật của mình để sơ cứu cho Thần Phong. Mẹ cô và những thành viên Bách Hoa Hội được giải thoát cũng nhanh chóng xuất hiện để giúp đỡ.
V. Hậu Vị và Khởi Đầu Mới
Thần Phong được cứu sống. Nhờ vào sự chăm sóc tận tình của Băng Nhi và kỹ năng của Cẩm Tú, anh đã qua cơn nguy kịch.
Mối thù mười năm đã được hóa giải. Tội ác của Đào Viên và những kẻ đồng lõa đã bị phơi bày. Hoàng đế chính thức minh oan cho Cố gia, khôi phục danh dự và tài sản. Bách Hoa Hội được thanh lọc, Thanh Y bị trừng phạt, và tổ chức này trở về với tôn chỉ ban đầu là bảo vệ những người yếu thế.
Về phần Trần Bách Sơn, người của Vô Ảnh Đường đã đưa ông đến nơi an toàn. Ba tháng sau, ông tỉnh dậy, mừng rỡ khi biết Băng Nhi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Băng Nhi không còn là tiểu thư khuê các, cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, đầy nghị lực. Cô cùng Thần Phong quyết định không nhận lại chức tước hay tài sản của Cố gia. Họ chỉ muốn một cuộc sống bình yên, không bị ràng buộc bởi quyền lực.
Họ rời Kinh thành, cùng với Trần Bách Sơn, Cẩm Tú, và những người thân yêu. Họ mang theo cuốn sổ, nay đã trở thành biểu tượng của công lý.
Dưới ánh trăng thanh bình, Thần Phong và Băng Nhi đứng cạnh nhau.
"Hành trình này đã kết thúc," Thần Phong nói, nắm tay cô.
"Không, Thần Phong," Băng Nhi nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu thương. "Đây chỉ là khởi đầu của chúng ta."
Cô Kiếm và Tiểu Thư Bạch Ngọc Lâu, cùng nhau bước đi trên con đường mới, bỏ lại phía sau những hận thù, bí mật, và hiểm nguy của giang hồ, hướng tới một tương lai bình yên và hạnh phúc.