lưới tình thật giả

Chương 1 : LỜI ĐỀ NGHỊ KHÔNG THỂ TỪ CHỐI


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi sơn dầu, cà phê nguội và sự tuyệt vọng cũ kỹ quẩn quanh căn phòng trọ thuê xập xệ của Lâm An Hạ.

Mùa hè ở Sài Gòn luôn mang đến thứ nóng bức ngột ngạt không chỉ cho da thịt mà còn cho cả tâm trí. An Hạ, hai mươi lăm tuổi, ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu, tay run rẩy cầm chiếc cọ nhỏ xíu. Trước mặt cô là bức tranh sơn dầu còn dang dở, một bức chân dung của một người phụ nữ quyền quý với đôi mắt kiêu sa, lạnh lùng. Nhưng người vẽ ra nó lại là một nghệ sĩ thất bại, một cô gái đang nợ nần chồng chất.

"Lâm An Hạ, nếu cô không thanh toán tiền thuê nhà và tiền lãi vay vào cuối tuần này, tôi sẽ phải chuyển sang biện pháp khác," giọng bà chủ nhà vang lên đanh thép từ chiếc điện thoại cũ kỹ.

An Hạ cắn môi. Số tiền nợ lên đến hàng chục triệu đồng, một con số khổng lồ với một họa sĩ không tên tuổi. Cô là một bậc thầy về sao chép. Khả năng của cô không phải là sáng tạo cái mới, mà là tái tạo cái cũ. Cô có thể vẽ lại một bức tranh cổ, giả mạo chữ ký, thậm chí bắt chước nét mặt và thần thái của người khác một cách hoàn hảo đến đáng sợ. Nhưng khả năng thiên phú này lại không thể nuôi sống cô một cách đường hoàng.

Đang lúc chán chường nhất, một chiếc email lạ rơi vào hộp thư. Tiêu đề chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Cơ hội." An Hạ do dự, nhưng sự tuyệt vọng đã đánh bại sự thận trọng.

Nội dung email:

Cô Lâm An Hạ,

Chúng tôi đã theo dõi cô. Chúng tôi biết về khả năng sao chép tuyệt vời của cô, đặc biệt là khả năng tái tạo nét mặt và thần thái qua nghệ thuật. Cô đang cần một số tiền lớn để giải quyết khoản nợ của mình. Chúng tôi có một giao dịch có thể giải quyết mọi vấn đề của cô.

Địa điểm gặp mặt: Khách sạn Royal Diamond, phòng VIP 1001. Thời gian: 20 giờ tối nay.

Yêu cầu: Đến một mình. Không điện thoại, không máy ghi âm.

Đây không phải là một trò đùa. Đây là lối thoát.

An Hạ bật cười chua chát. Lối thoát? Hay là cạm bẫy? Cô còn gì để mất nữa chứ?

CÁNH CỬA Ở ROYAL DIAMOND

Đúng 20 giờ, An Hạ đứng trước cánh cửa phòng VIP 1001, chiếc váy cũ kỹ cô mặc khiến cô cảm thấy lạc lõng giữa sự xa hoa lộng lẫy của khách sạn.

Cửa mở ra. Căn phòng rộng lớn và tĩnh lặng, chỉ có một người phụ nữ đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một dải kim cương. Bà ta mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, mái tóc búi cao gọn gàng, toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị và quyền lực tuyệt đối. Đó là Bà Trần, hay còn gọi là Bà chủ, người trung gian quyền lực trong giới thượng lưu mà An Hạ từng nghe thoáng qua.

"Mời cô ngồi, Lâm An Hạ," giọng Bà Trần trầm và dứt khoát.

"Bà đã biết mọi thứ về tôi," An Hạ đi thẳng vào vấn đề, "Vậy hãy nói về giao dịch. Tôi không có nhiều thời gian."

Bà Trần quay lại, ánh mắt sắc lẹm như tia laser. "Cô là người duy nhất trên đời này có thể làm được việc đó, An Hạ. Cô không chỉ giỏi sao chép hình ảnh. Cô giỏi sao chép linh hồn."

An Hạ nhíu mày. "Tôi không hiểu."

Bà Trần lấy ra một bức ảnh cỡ lớn, đặt lên bàn. Trái tim An Hạ như ngừng đập. Trong ảnh là một cô gái trẻ, xinh đẹp một cách lạnh lùng, kiêu sa, và vô cùng quen thuộc. Đó chính là người phụ nữ trong bức tranh mà An Hạ đang vẽ dở.

"Cô ấy là Trần Thiên Thanh, con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn C&T. Và, đáng ngạc nhiên là... cô giống cô ấy đến tám phần," Bà Trần nói chậm rãi.

"Tôi... không hề biết," An Hạ lẩm bẩm.

"Tám phần ngoại hình, và hai phần còn lại, cô phải hoàn thiện bằng tài năng của mình," Bà Trần tiếp lời, không để ý đến sự ngạc nhiên của An Hạ.

GIAO KÈO ĐỔI LẤY DANH PHẬN

"Trần Thiên Thanh đã gặp tai nạn. Hiện tại, cô ấy đang hôn mê sâu. Và chúng tôi cần cô ấy tỉnh lại, ít nhất là trong mắt công chúng."

An Hạ hoàn toàn sững sờ. "Ý bà là... tôi phải giả làm cô ấy?"

"Chính xác. Giả làm Thiên Thanh trong sáu mươi ngày. Hoặc cho đến khi một thỏa thuận quan trọng được ký kết," Bà Trần nhấn mạnh.

"Tại sao lại là tôi? Tại sao không phải là phẫu thuật thẩm mỹ? Hay một nữ diễn viên chuyên nghiệp?"

"Phẫu thuật thẩm mỹ không thể sao chép được thần thái. Diễn viên có thể diễn xuất, nhưng họ không thể sống như Thiên Thanh. Thiên Thanh là một người lạnh lùng, thông minh, và luôn giữ vẻ mặt kiêu hãnh. Cô, An Hạ, qua những bức chân dung tự họa, đã chứng minh được khả năng nắm bắt được cái hồn của sự lạnh lùng đó. Hơn nữa, cô có nét mặt mộc rất giống cô ấy."

Bà Trần đưa ra một phong bì dày. An Hạ cảm thấy sức nặng của nó.

"Trong này là 100 triệu tiền mặt. Tiền trả nợ cho cô. Và đây là giao dịch: 5 tỷ đồng nếu cô hoàn thành nhiệm vụ trong sáu mươi ngày."

An Hạ hít một hơi sâu. 5 tỷ đồng.

"Nhiệm vụ của tôi là gì?" An Hạ cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Rất đơn giản. Cô chỉ cần là Thiên Thanh. Tham dự các buổi họp, tiệc xã giao, ký một vài văn kiện. Quan trọng nhất, cô phải làm cho tất cả mọi người tin rằng cô ấy vẫn ổn."

"Và người duy nhất biết sự thật là ai?"

Bà Trần nở một nụ cười khó hiểu. "Sẽ có một người. Người đó là cánh tay phải của Thiên Thanh, đồng thời là cố vấn cấp cao của Tập đoàn C&T. Anh ta sẽ là người duy nhất giám sát cô, hướng dẫn cô, và đảm bảo cô không làm hỏng kế hoạch. Anh ta sẽ là người chịu trách nhiệm về cô."

"Tên anh ta là gì?"

"Lục Minh Triết."

VÒNG XOÁY LỤC MINH TRIẾT

Ngay lúc Bà Trần nhắc đến cái tên, cánh cửa phòng VIP mở ra, và một người đàn ông bước vào. Anh ta cao ráo, mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ quyền lực bẩm sinh. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, đôi mắt sâu và sắc, lạnh lùng đến mức khiến người đối diện cảm thấy bị đóng băng.

"Thưa Bà Chủ, tôi đã nghe thấy mọi thứ," Lục Minh Triết nói, giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền, không nhìn An Hạ một lần nào.

"Minh Triết, đây là Lâm An Hạ. Cô ấy đã đồng ý."

Lục Minh Triết cuối cùng cũng quay sang An Hạ. Cái nhìn của anh ta không phải là dò xét, mà là đánh giá lạnh lùng như đang xem xét một món hàng.

"Cô Lâm," anh ta nói. Giọng điệu của anh ta mang theo sự khinh thường khó giấu, "Tôi phải nói thẳng, tôi không tin vào những trò giả mạo rẻ tiền này. Tôi tin vào Thiên Thanh và năng lực của cô ấy. Việc cô làm đây chỉ là một sự sỉ nhục đối với cô ấy."

An Hạ cảm thấy máu dồn lên não. Cô ghét cách anh ta nhìn cô, cách anh ta đánh giá thấp khả năng của cô và động cơ của cô.

"Anh Lục," An Hạ đáp lại, cố gắng bắt chước sự lạnh lùng của bức chân dung, "Sự sỉ nhục nằm ở việc các người phải cần đến một người thay thế. Đừng lo, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ và biến mất ngay khi giao dịch kết thúc."

Lục Minh Triết nhếch môi, một nụ cười thoáng qua đầy mỉa mai. "Tốt. Vậy thì chúng ta bắt đầu từ bây giờ. Cô đã có 10 phút để nói lời tạm biệt với con người cũ của mình, Lâm An Hạ. Kể từ giây phút này, cô là Trần Thiên Thanh."

Bà Trần gật đầu hài lòng. "Minh Triết sẽ giám sát cô 24/7. Mọi hành vi sai lệch, mọi bí mật bị tiết lộ, cô sẽ phải chịu toàn bộ hậu quả. Số tiền 5 tỷ sẽ không bao giờ đến tay cô. Cô hiểu chứ?"

An Hạ nhìn vào bức ảnh Trần Thiên Thanh, nhìn vào Lục Minh Triết, nhìn vào số tiền mặt trên bàn, và cuối cùng nhìn vào cánh cửa đóng kín của cuộc đời cũ. Cô không có lựa chọn.

"Tôi hiểu."

Trong ánh mắt sắc lạnh của Lục Minh Triết, một tia lửa nhỏ bé của sự tò mò lóe lên, nhưng ngay lập tức bị anh ta dập tắt. Cuộc đối đầu đầu tiên đã bắt đầu.

KẾT THÚC CHƯƠNG 1

Lục Minh Triết không nói thêm lời nào, anh ta ra lệnh cho vệ sĩ đưa An Hạ rời đi. Trong xe, anh ta đưa cho cô một chiếc điện thoại mới và một chiếc thẻ đen.

"Đây là những thứ cô có thể dùng. Điện thoại cũ đã bị tiêu hủy. Từ bây giờ, mọi hành động, mọi cuộc gọi, mọi suy nghĩ của cô đều phải là Trần Thiên Thanh. Sáng mai, 6 giờ, tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cô. Đừng làm tôi thất vọng, Lâm An Hạ... à không, Thiên Thanh."

An Hạ ngồi trong chiếc xe sang trọng, nhìn thành phố lướt qua. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình có mọi thứ: tiền bạc, quyền lực, và một danh tính hoàn toàn mới. Nhưng cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy mình mất tất cả – mất đi cả chính bản thân mình. Trò chơi đã bắt đầu. Và cô không biết liệu mình có thể giành chiến thắng trước ánh mắt sắc như dao của Lục Minh Triết hay không.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×