lưới tình thật giả

Chương 2 : HUẤN LUYỆN CỰC HẠN VÀ SỰ NGHI NGỜ ĐẦU TIÊN


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh Sáng Đầu Tiên

An Hạ tỉnh dậy trong một căn phòng ngủ trắng toát, rộng lớn đến mức cô cảm thấy ngột ngạt. Cô đang ở biệt thự của Trần Thiên Thanh. Căn phòng phản ánh hoàn hảo tính cách của chủ nhân nó: trật tự, tinh tế nhưng lạnh lẽo, thiếu hơi ấm. Chiếc đồng hồ báo thức hiển thị 5:00 sáng.

Cô chưa kịp hoàn hồn thì tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên, theo sau là giọng nói trầm ấm nhưng không hề có chút ấm áp nào: "Năm phút nữa, cô Lâm. Cô Trần Thiên Thanh không bao giờ ngủ nướng sau 5 giờ sáng."

An Hạ vội vã bật dậy. Chiếc áo ngủ lụa trơn tuột khỏi vai, cô nhận ra mình đã chính thức bị cuốn vào vòng xoáy.

Khi An Hạ bước xuống, Lục Minh Triết đã ngồi sẵn ở bàn ăn, bộ vest đen được là phẳng phiu, hoàn hảo như thể anh ta đã thức dậy từ nửa đêm để chuẩn bị.

"Chào buổi sáng, Thiên Thanh," anh ta nói, nhấn mạnh cái tên mới. "Hôm nay chúng ta có 18 giờ làm việc liên tục. Bắt đầu với bữa sáng."

Bữa sáng bày ra trước mắt An Hạ là một bát cháo yến mạch không đường, không sữa, và một cốc nước ép cần tây. Hoàn toàn khác xa với thói quen ăn sáng của An Hạ – một tô phở nóng hổi ở quán vỉa hè.

"Thứ lỗi, tôi... thường không ăn yến mạch," An Hạ buột miệng.

Lục Minh Triết đặt dao dĩa xuống, ánh mắt sắc bén. "Cô Trần Thiên Thanh dùng yến mạch không đường, không gluten, và một viên vitamin bổ sung mỗi sáng. Cô ấy duy trì cân nặng ổn định 48kg trong suốt năm năm. Cô có thể là Lâm An Hạ ở phòng trọ, nhưng ở đây, cô phải là Thiên Thanh."

An Hạ nuốt khan, sự tức giận dâng lên. Cô là một họa sĩ, không phải một cỗ máy sao chép. "Anh muốn tôi biến thành cô ấy cả từ ADN sao?"

"Tôi muốn cô giữ mạng sống và hoàn thành nhiệm vụ," Lục Minh Triết đáp trả lạnh lùng. "Bây giờ, nuốt hết. Đây là bài học đầu tiên: Kỷ luật."

Trường Học Của Quý Tộc

Quá trình huấn luyện kéo dài cả ngày. Đó là một sự tra tấn tinh thần và thể xác.

Buổi sáng: Ghi nhớ.

Lục Minh Triết đưa cho An Hạ một chồng hồ sơ khổng lồ. "Đây là tất cả thông tin về Thiên Thanh. Sở thích, thói quen ăn uống, bạn bè, đối thủ, và cả người yêu cũ."

"Cô ấy có người yêu cũ sao?"

"Một người. Đỗ Anh Khoa. Chủ tịch Tập đoàn Alpha, đối thủ kinh doanh không đội trời chung với C&T. Mối quan hệ của họ phức tạp, và anh ta là người có thể nghi ngờ cô nhất. Ghi nhớ cách cô ấy đối phó với anh ta. Lạnh lùng, lịch sự nhưng giữ khoảng cách tuyệt đối."

Lục Minh Triết sau đó bắt An Hạ học thuộc cách Thiên Thanh ký tên. Chữ ký của Thiên Thanh phức tạp, mạnh mẽ, phản ánh cá tính độc lập của cô. An Hạ, với tài năng sao chép thiên bẩm, nhanh chóng nắm bắt được, nhưng Lục Minh Triết vẫn không hài lòng.

"Chữ ký của cô chỉ là sao chép. Thiếu linh hồn của sự kiêu hãnh," anh ta phê bình.

Buổi chiều: Ngôn ngữ cơ thể.

Phần này là thử thách lớn nhất. Lục Minh Triết yêu cầu An Hạ đi, đứng, ngồi theo đúng chuẩn mực của Thiên Thanh.

"Thiên Thanh luôn ngồi thẳng lưng, tay đặt lên đầu gối, không bao giờ bắt chéo chân khi ở nơi công cộng. Ánh mắt luôn nhìn thẳng, không biểu lộ cảm xúc. Cô Lâm, khi cô tức giận, cô hay cắn môi dưới. Thiên Thanh không làm điều đó."

Anh ta đặt một chiếc máy quay trước mặt An Hạ và bắt cô luyện tập. Anh ta không phải là một người hướng dẫn. Anh ta là một giám khảo tàn nhẫn.

"Lại lần nữa. Đôi mắt. Lạnh lùng hơn. Thần thái của một người đang sở hữu mọi thứ. Cô đang nhìn vào một người hầu, không phải một giám đốc. Hãy cho tôi thấy sự khinh thường tinh tế."

An Hạ cảm thấy mình bị chà đạp. Cô quay sang anh ta, ánh mắt rực lửa. "Tôi không phải Thiên Thanh! Tôi không thể khinh thường người khác chỉ vì họ là người hầu!"

Lục Minh Triết tiến lại gần, chỉ cách cô một gang tay. Sự gần gũi đột ngột khiến An Hạ ngửi thấy mùi bạc hà và gỗ đàn hương thoang thoảng từ người anh ta.

"Đúng," anh ta nói khẽ, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy. "Cô không phải Thiên Thanh. Cô quá yếu đuối, cô quá nhạy cảm để tồn tại trong thế giới này. Và nếu cô không học cách giả vờ, cô sẽ không chỉ mất mạng sống của mình, mà còn phá hỏng tất cả những gì Thiên Thanh đã xây dựng."

Lời đe dọa ẩn chứa sự thật khiến An Hạ cứng họng. Cô hiểu, đây không chỉ là một vai diễn, mà là một trận chiến sinh tồn.

Vết Nứt Đầu Tiên

Buổi tối, An Hạ kiệt sức. Lục Minh Triết bắt cô xem hàng trăm video phỏng vấn và buổi tiệc của Thiên Thanh.

"Cô ấy trả lời câu hỏi này thế nào? Cô ấy dùng tay nào để nâng ly? Cô ấy cười bằng mắt hay bằng miệng?"

Giữa lúc đó, An Hạ thấy một vết sẹo nhỏ ẩn sau tai Thiên Thanh.

"Khoan đã," An Hạ chỉ vào màn hình, "Cô ấy có vết sẹo này à? Tôi không thấy trong hồ sơ."

Lục Minh Triết thoáng giật mình. Đó là lần đầu tiên anh ta mất bình tĩnh. "Đó là một vết sẹo nhỏ do tai nạn xe đạp hồi nhỏ. Không quan trọng."

"Nhưng nếu ai đó thân thiết nhận ra thì sao?" An Hạ truy vấn. "Tôi có cần phải tạo ra vết sẹo giả không?"

Lục Minh Triết nhìn cô lâu hơn, như thể đang phân tích một thuật toán phức tạp. Anh ta không trả lời câu hỏi, mà chỉ thở dài một cách nặng nề.

"Cô Lâm, việc của cô là giả làm cô ấy. Việc của tôi là đảm bảo không ai nhận ra cô là giả. Đừng quá nhiệt tình với vai diễn của mình."

"Anh lo lắng gì sao, anh Lục?" An Hạ hỏi, cố ý dùng chất giọng sắc bén của Thiên Thanh. "Hay anh sợ tôi sẽ làm tốt hơn người thật?"

Lục Minh Triết đứng dậy, bước đến cửa. "Cô Lâm, cô bắt đầu vượt quá giới hạn rồi. Cô đã hoàn thành bài học hôm nay. Ngủ sớm đi. Ngày mai, cô sẽ phải đối diện với thử thách đầu tiên: Cuộc họp báo bất ngờ."

Gánh Nặng Trên Vai

Khi Lục Minh Triết đi khỏi, An Hạ gục xuống sofa. Cả ngày bị anh ta mắng mỏ, bị bắt ép phải trở thành một người hoàn toàn khác khiến cô mệt mỏi cùng cực.

Cô không hiểu tại sao Lục Minh Triết lại ghét cô đến vậy. Hay, anh ta chỉ đơn giản là ghét cô vì cô không phải là Thiên Thanh – người mà anh ta tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối?

An Hạ lục tìm trong phòng hồ sơ mà Lục Minh Triết để lại, đến phần về tai nạn của Thiên Thanh. Nó được ghi chép qua loa, chỉ nói rằng đó là một tai nạn xe hơi. Nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô mở laptop của Thiên Thanh (đã được Lục Minh Triết cung cấp mật khẩu). Cô không dám truy cập email hay tài khoản ngân hàng, chỉ mở thư mục ảnh. Cô thấy những bức ảnh của Thiên Thanh: những buổi tiệc xa hoa, những chuyến du lịch. Cô ấy trông kiêu hãnh, nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc lơ đãng, ánh mắt cô ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu sắc.

An Hạ nhìn vào gương, nơi khuôn mặt cô đã được các chuyên gia chỉnh sửa một chút để giống hệt Thiên Thanh. Cô bắt chước ánh mắt buồn đó.

Mình không chỉ giả làm cô ấy. Mình phải hiểu cô ấy.

Tiếng khóa cửa căn phòng bên cạnh vang lên. Đó là phòng của Lục Minh Triết.

An Hạ nhớ lại sự căng thẳng của anh ta khi cô nhắc đến vết sẹo. Có phải anh ta đang che giấu điều gì đó lớn hơn không? Có phải anh ta biết chuyện gì đã thực sự xảy ra với Thiên Thanh, một bí mật mà sự giả mạo này được dựng lên để bảo vệ?

Tâm trí An Hạ bị giằng xé. Cô bắt đầu bằng động cơ tiền bạc, nhưng giờ đây, cô bị cuốn hút vào bí mật của Trần Thiên Thanh và sự lạnh lùng bí ẩn của Lục Minh Triết.

Cô nằm xuống giường, cố gắng thở theo cách Thiên Thanh thở: đều đặn, lặng lẽ, không chút lo lắng. Nhưng trái tim cô đập thình thịch.

Trò chơi đã bắt đầu. Và cô cần phải làm tốt hơn những gì Lục Minh Triết mong đợi, không phải chỉ để nhận 5 tỷ, mà để tự chứng minh rằng cô không phải là "sự sỉ nhục" như anh ta nói.

Bình minh của ngày thứ hai, Trần Thiên Thanh giả mạo đã sẵn sàng bước ra ánh sáng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×