Ẩn Ý Trong Tầm Mắt
An Hạ nhìn thẳng vào Lục Minh Triết, tay vẫn đặt trên chiếc hộp gỗ chứa đầy những bức vẽ chì. Cảm giác bị bắt quả tang lẽ ra phải khiến cô hoảng sợ, nhưng thay vào đó, một sự điềm tĩnh lạnh lùng lại trào dâng. Cô biết, mình đang nắm giữ một con át chủ bài.
"Cô tìm gì vậy, Thiên Thanh?" Lục Minh Triết nhắc lại, giọng anh ta không còn là sự uy hiếp đơn thuần nữa, mà chứa đựng một sự căng thẳng bị đè nén, một chút gì đó của sự sợ hãi mơ hồ.
An Hạ từ từ đứng thẳng dậy, đóng nắp hộp lại và đặt nó về vị trí cũ. Cô không phủ nhận, không xin lỗi.
"Tôi đang tìm một cuốn sách cũ mà cha tôi từng đề cập, anh Lục," An Hạ đáp, dùng đúng giọng điệu bình thản, kiêu ngạo của Thiên Thanh. "Trong lúc tìm, tôi đã thấy chiếc hộp này. Anh có biết nội dung bên trong không?"
Lục Minh Triết không trả lời ngay. Anh ta tiến thêm một bước, ánh mắt sắc như dao găm vào cô. "Đó là vật riêng tư của cô Trần. Việc cô khám phá các vật dụng cá nhân là tốt, nhưng nếu cô cố ý xâm phạm bí mật, tôi sẽ xem xét lại giao kèo."
"Xâm phạm bí mật?" An Hạ nhếch môi, bắt chước hoàn hảo nụ cười khinh miệt mà cô đã luyện tập cả ngày. "Anh Lục, tôi đang giả làm cô ấy. Tôi cần biết tất cả để làm tròn vai. Hay, có những bí mật mà người giám sát này muốn giữ cho riêng mình?"
Cô hơi nghiêng đầu, một cử chỉ hoàn toàn không có trong danh sách huấn luyện của anh ta, một cử chỉ mang tính chất thách thức cá nhân.
"Ví dụ như," An Hạ hạ giọng, chỉ đủ để anh ta nghe thấy, "Tại sao những bức vẽ trong hộp lại là hình một cậu bé và một người đàn ông có vẻ ngoài rất giống anh, nhưng đang cười?"
Cả khuôn mặt Lục Minh Triết trở nên cứng lại. Nét mặt của anh ta, thường tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, giờ đây như bị một vết nứt chạy qua. Đôi mắt anh ta tối sầm lại.
"Cô Lâm," anh ta gần như gằn giọng, "Tôi cảnh báo cô. Vai diễn của cô không bao gồm việc lục lọi quá khứ của tôi. Cô chỉ cần quan tâm đến hiện tại."
"Hiện tại của cô ấy lại gắn liền với quá khứ của anh, anh Lục," An Hạ đáp, hoàn toàn tự chủ. "Hãy nhớ, tôi không chỉ là Lâm An Hạ cần 5 tỷ. Tôi là người duy nhất che giấu sự thật về Thiên Thanh. Nếu tôi gặp bất cứ vấn đề gì, bí mật này sẽ bị phơi bày. Bao gồm cả bí mật về những nụ cười hạnh phúc kia."
An Hạ đã nắm được quyền lực ngầm. Cô không biết chính xác mối quan hệ giữa họ là gì, nhưng rõ ràng nó là điểm yếu của Lục Minh Triết.
Chiến Thuật 'Phá Băng'
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa An Hạ và Lục Minh Triết thay đổi một cách tinh tế. Lục Minh Triết vẫn kiểm soát và đòi hỏi sự hoàn hảo, nhưng anh ta bớt gay gắt hơn, và ánh mắt anh ta khi nhìn An Hạ không còn chỉ là sự lạnh lùng khinh miệt nữa. Nó pha trộn giữa sự cảnh giác và sự tò mò không thể che giấu.
Lần thử thách tiếp theo diễn ra tại một buổi tiệc từ thiện xa hoa, nơi giới thượng lưu tụ tập để phô trương quyền lực và tiền bạc.
"Mục tiêu: Gặp gỡ và thuyết phục Ông Dũng, người nắm giữ 10% cổ phần quyết định của C&T. Ông ta rất khó tính và rất thích khiêu vũ," Lục Minh Triết chỉ đạo qua tai nghe.
An Hạ, trong bộ váy dạ hội màu xanh ngọc sang trọng, bước vào phòng khiêu vũ. Cô di chuyển duyên dáng, nhưng trong đầu cô là giọng nói của Lục Minh Triết: ["Đừng chạm vào đồ ăn vặt. Đừng nhìn chằm chằm vào ai quá lâu. Luôn giữ ly rượu vang ở tay phải."]
Trong lúc đang cố gắng tiếp cận Ông Dũng, An Hạ bị một phụ nữ quý tộc lớn tuổi chặn lại, người này có vẻ rất thân thiết với Thiên Thanh.
"Ôi, Thiên Thanh! Sao con lại gầy thế này? Dì nghe nói con ốm. Con vẫn nhớ món bánh Dì Hằng hay làm cho con không?"
An Hạ hoàn toàn bị bất ngờ. Món bánh nào? Chi tiết này không có trong hồ sơ. Cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài.
["Đừng hoảng sợ!"] Giọng Lục Minh Triết trở nên sắc hơn trong tai cô. ["Thiên Thanh bị dị ứng hạt dẻ! Đó là lý do cô ấy không ăn bánh của Dì Hằng!"]
An Hạ ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô mỉm cười, một nụ cười hờ hững.
"Dì Hằng," An Hạ nói dịu dàng, "Con nhớ những món quà của dì. Nhưng dị ứng của con càng ngày càng nặng. Dì biết con phải giữ gìn sức khỏe cho dự án sắp tới mà."
Dì Hằng thở dài. "Ôi, tội nghiệp con bé. Giữ gìn sức khỏe nhé."
Sau khi thoát khỏi Dì Hằng, An Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Lục Minh Triết đang đứng cách đó không xa.
"Anh Lục," cô thì thầm qua tai nghe, "Anh cứu tôi một bàn thua trông thấy. Dị ứng hạt dẻ? Anh nên ghi vào hồ sơ chứ."
"Cô Lâm, đây là thế giới thực. Không có hồ sơ nào là hoàn hảo," Lục Minh Triết đáp, nhưng giọng anh ta có chút khác biệt. "Bây giờ, hãy tiếp tục khiêu vũ. Ông Dũng đang tiến lại."
An Hạ nhíu mày. Cô chưa từng khiêu vũ.
["Tôi chưa từng học khiêu vũ!"] Cô hốt hoảng.
["Không quan trọng. Cô phải khiêu vũ. Đó là điều Thiên Thanh luôn làm với Ông Dũng,"] Lục Minh Triết ra lệnh.
Ông Dũng tiến đến, lịch sự mời An Hạ. An Hạ không còn cách nào khác. Cô đặt tay vào tay Ông Dũng, bước vào điệu Waltz.
Cô lúng túng, vụng về. Cô suýt giẫm lên chân Ông Dũng.
["Ôi không. Cô làm gì vậy? Lùi, lùi!"] Lục Minh Triết giận dữ.
"Xin lỗi, có lẽ tôi đã hơi mệt," An Hạ thì thầm.
Bất ngờ, Lục Minh Triết bước đến, một động thái hoàn toàn không có trong kế hoạch. Anh ta lịch sự nhưng dứt khoát đưa tay chạm vào eo An Hạ, ngắt lời Ông Dũng.
"Xin lỗi Ông Dũng, tôi nghĩ Thiên Thanh cần một chút nước. Cô ấy đã làm việc quá sức hôm nay."
Trước khi Ông Dũng kịp phản đối, Lục Minh Triết đã kéo An Hạ ra giữa phòng.
Anh ta đặt tay lên eo cô, bàn tay lạnh lẽo của anh xuyên qua lớp vải lụa mỏng manh, khiến An Hạ rùng mình.
"Thiên Thanh và tôi không bao giờ khiêu vũ," Lục Minh Triết lạnh lùng thì thầm vào tai cô. "Đây là lần đầu tiên."
Anh ta dẫn cô, không phải theo điệu Waltz nhẹ nhàng, mà theo một điệu Tango mạnh mẽ, dứt khoát.
["Nhìn tôi. Bước theo chân tôi. Đừng nghĩ, chỉ cần cảm nhận nhịp điệu của tôi,"] anh ta ra lệnh, đôi mắt anh ta ghim chặt vào mắt cô.
Cả căn phòng dường như mờ đi. Chỉ còn lại An Hạ và Lục Minh Triết.
Anh ta dẫn cô điêu luyện, mạnh mẽ, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô. An Hạ bị cuốn theo bước chân anh ta. Cô không còn là Thiên Thanh hay Lâm An Hạ. Cô chỉ là một người phụ nữ bị một người đàn ông kiểm soát hoàn toàn trên sàn nhảy. Cảm giác này thật nguy hiểm và hấp dẫn một cách lạ thường.
Sau vài vòng quay, Lục Minh Triết kéo cô sát vào mình trong một tư thế Tango kết thúc mạnh mẽ.
"Hãy nhớ cảm giác này. Đây là cách cô ấy kiểm soát mọi thứ. Sự căng thẳng, sự mạnh mẽ, và khả năng làm chủ đối phương," anh ta nói.
Sau đó, anh ta buông cô ra, nụ cười hờ hững quay trở lại trên môi. "Bây giờ, cô có thể đi nói chuyện với Ông Dũng."
Hợp Tác Bất Đắc Dĩ
Vụ việc khiêu vũ không chỉ là một bài học, mà còn là một khoảnh khắc lãng mạn giả định đầy sức nặng. Mọi người đều nhìn thấy sự căng thẳng và ăn ý giữa "Trần Thiên Thanh" và cố vấn của cô.
Nhờ điệu nhảy mạnh mẽ đó, Ông Dũng bị thuyết phục rằng Thiên Thanh đã trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa. Ông ta đồng ý ủng hộ dự án.
"Cô đã làm tốt, Lâm An Hạ," Lục Minh Triết nói khi họ quay về biệt thự. Anh ta hiếm khi gọi cô bằng tên thật.
"Cảm ơn sự chỉ dẫn của anh, anh Lục. Anh cũng là một vũ công tuyệt vời," An Hạ đáp, cảm thấy trái tim vẫn còn đập loạn nhịp sau điệu nhảy.
"Đó là kỹ năng sinh tồn," anh ta đáp cụt lủn.
An Hạ không để sự căng thẳng đó trôi qua. Cô tiến lại gần bàn làm việc của anh ta, nơi anh ta đang xem xét tài liệu.
"Về chiếc hộp và những bức vẽ," An Hạ nói khẽ. "Tôi không cần câu trả lời chi tiết. Tôi chỉ cần biết, nếu Thiên Thanh và anh từng có một mối quan hệ cá nhân, và nếu kẻ thù biết điều đó, thì nó sẽ trở thành điểm yếu của chúng ta."
Lục Minh Triết ngước lên, lần này, ánh mắt anh ta đã dịu đi một chút, sự cảnh giác không còn quá mức.
"Thiên Thanh và tôi là người thân," Lục Minh Triết nói sau một lúc im lặng. "Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Không phải ruột thịt, nhưng gần như vậy. Mối quan hệ của chúng tôi là hợp tác tuyệt đối. Không có gì hơn."
Anh ta nói dối. An Hạ biết điều đó. Ánh mắt anh ta chứa đựng quá nhiều cảm xúc khi nói ra từ "người thân" và "hợp tác tuyệt đối."
"Vậy thì hãy cho tôi thêm thông tin về mối quan hệ người thân này," An Hạ đề nghị, không phải với giọng điệu thách thức, mà là sự chân thành của người muốn hiểu rõ hơn để hoàn thành vai diễn. "Nếu chúng ta phải đóng vai tình nhân/người thân để che mắt kẻ thù, tôi cần biết mình phải diễn tới mức nào."
Lục Minh Triết im lặng nhìn cô, như đang cân nhắc. Cuối cùng, anh ta đưa ra một tệp tài liệu mới.
"Đây là những câu chuyện. Những kỷ niệm chung. Những thói quen thân mật mà cô phải biết. Cô phải là một Thiên Thanh hoàn hảo đến mức không ai dám nghi ngờ."
"Và đổi lại?"
"Cô phải làm theo mọi chỉ dẫn của tôi mà không cãi lại."
"Tôi đồng ý," An Hạ gật đầu. Cô không chỉ đồng ý với giao kèo. Cô đồng ý bước sâu hơn vào cuộc đời Lục Minh Triết, vào bí mật mà anh ta đang bảo vệ.
Đêm hôm đó, An Hạ nằm trên chiếc giường rộng lớn, đọc những câu chuyện thời thơ ấu của Thiên Thanh và Lục Minh Triết.
Thiên Thanh bị dị ứng hạt dẻ. Lục Minh Triết luôn cứu cô bằng cách ăn hết phần bánh của cô.
Thiên Thanh khóc khi không vượt qua kỳ thi piano. Lục Minh Triết đã ngồi ngoài cửa phòng cô cả đêm để chơi đàn cho cô nghe.
Đây không phải là mối quan hệ hợp tác. Đây là tình yêu thương sâu đậm, nhưng bị chôn giấu và bị kiểm soát.
An Hạ nhắm mắt lại. Cô biết mình đã thắng một trận chiến nhỏ: cô đã khiến Lục Minh Triết mở lòng. Nhưng cô cũng đang rơi vào một cái bẫy lớn hơn: Bắt đầu cảm thông với Thiên Thanh và yêu thích sự phức tạp của Lục Minh Triết.
Trò chơi giả mạo đã biến thành một điệu nhảy Tango đầy nguy hiểm, mà Lục Minh Triết là người dẫn dắt, nhưng An Hạ đã bắt đầu học cách đối kháng lại.