Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ đổ xuống sảnh tiệc. Từng hạt bụi vàng lấp lánh trong không khí như thể chính không khí cũng được dát bằng tiền bạc và quyền lực. Đêm nay là đêm hội kín của giới thượng lưu, nơi các giao dịch không chỉ được thực hiện bằng tiền, mà còn bằng những cái bắt tay ngầm và những cái nháy mắt ẩn sau lớp mặt nạ.
Lãnh Băng đứng lặng lẽ ở góc sảnh, tay cầm ly rượu champagne. Chiếc váy dạ hội màu đen cắt xẻ tinh tế, tôn lên đường cong sắc nét, khoác bên ngoài chiếc áo choàng nhung đen thẫm. Nửa trên khuôn mặt cô được che khuất hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ ren đen, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng đầy thách thức. Cô không phải đến để vui chơi. Mắt cô dán chặt vào một người.
Đó là Dạ Kình.
Anh ta đang đứng ở trung tâm sảnh, như một hố đen thu hút mọi ánh sáng và sự chú ý. Cao lớn, vóc dáng hoàn hảo trong bộ lễ phục đen tuyền, anh ta thậm chí còn không cần một chiếc mặt nạ cầu kỳ. Một chiếc mặt nạ bán nguyệt đơn giản, che đi đôi mắt sâu thẳm, đã đủ tạo nên khí chất bí ẩn, nguy hiểm và đầy sức mạnh.
Chỉ mới tuần trước, chính người đàn ông này đã dùng một đòn bẩn thỉu trên thương trường, cướp đi dự án tâm huyết mà cô đã chuẩn bị trong ba năm du học. Anh ta không chỉ là đối thủ, anh ta là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường cô trở về và đoạt lại vị thế trong gia tộc.
“Dạ Kình. Ông trùm giới đầu tư… và kẻ cướp trắng trợn.”
Lãnh Băng siết chặt ly rượu, cảm giác lạnh lẽo của thủy tinh thấm qua lòng bàn tay. Cô không đến để trả thù bằng kinh doanh đêm nay, cô đến để khiêu khích.
Khi buổi đấu giá kết thúc, cuộc vui chính thức bắt đầu. Âm nhạc chuyển từ cổ điển sang một điệu Jazz mê hoặc, nhịp nhàng và chậm rãi. Lãnh Băng di chuyển, hòa vào đám đông đang nhảy múa và giao thiệp. Cô tiến thẳng về phía mục tiêu.
Dạ Kình đang trò chuyện với một nhóm doanh nhân lớn tuổi. Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai, không hề thân thiện.
Lãnh Băng tiến đến, dừng lại cách anh chỉ một bước chân. Mùi nước hoa sang trọng của cô – hòa quyện giữa hương gỗ đàn hương và hoa huệ đêm – chạm vào khứu giác anh.
Anh ngưng nói chuyện. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về hai người. Một người phụ nữ đeo mặt nạ lạ lẫm, không mời mà đến, lại dám phá vỡ vòng tròn quyền lực của Dạ Kình.
Lãnh Băng không nói gì. Cô chỉ đưa tay ra, làm một động tác mời nhảy chuẩn mực của giới quý tộc Châu Âu. Một lời khiêu chiến không lời.
Dạ Kình nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt sau lớp mặt nạ sắc bén như lưỡi dao, dường như xuyên thấu lớp ren mỏng manh, muốn nhìn thấu cô. Hắn chắc chắn đã nhận ra cô, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
"Cô gái," giọng anh trầm khàn, như tiếng đàn cello được mài giũa qua khói thuốc lá và rượu mạnh, "trò chơi này, cô không đủ tư cách để bắt đầu."
Lãnh Băng nhếch môi dưới lớp mặt nạ. Cô tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở.
"Thưa ngài," cô nói, giọng cô ngọt ngào nhưng ẩn chứa gai nhọn, "tôi nghĩ ngài nhầm. Tôi không đến để chơi. Tôi đến để đoạt lại thứ thuộc về tôi."
Ánh mắt Dạ Kình tối sầm lại. Anh ta đã hiểu. Nhưng thay vì tức giận hay hắt hủi, khóe môi anh ta lại giãn ra thành một nụ cười đầy nguy hiểm. Đó là nụ cười của một kẻ săn mồi.
"Được thôi," Dạ Kình chấp nhận.
Anh ta nắm lấy tay cô, kéo cô vào vòng tay mình một cách thô bạo nhưng chính xác.
Bàn tay anh đặt nơi eo cô, một cái chạm đầy quyền lực và chiếm hữu, xuyên qua lớp vải mỏng. Lãnh Băng cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể. Sự gần gũi này hoàn toàn khác biệt so với sự lạnh lùng trên thương trường. Anh ta là một ngọn lửa đen.
Họ bắt đầu điệu nhảy. Nhạc chậm, nhưng động tác của họ lại nhanh, mạnh mẽ, gần như đấu đá nhau trong từng bước.
"Cô gái trẻ, đoạt lại những gì cô muốn không hề dễ dàng, nhất là khi nó đã nằm trong tay tôi," Dạ Kình ghé sát tai cô, hơi thở ấm nóng làm vành tai cô tê dại.
"Tôi biết. Nhưng tôi tin rằng, thứ gì càng khó khăn, càng xứng đáng để chiến đấu. Kể cả một thỏa thuận bí mật," cô nhấn mạnh từ cuối cùng.
Cô biết Dạ Kình đang gặp rắc rối với Hội đồng quản trị vì thương vụ đó. Và cô có thông tin anh cần.
"Ồ?" Anh ta kéo cô sát hơn, đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới lớp áo vest của anh. "Vậy... thứ cô có thể dùng để đổi lấy thỏa thuận đó là gì? Tiền? Quyền lực? Hay... một thứ gì đó thú vị hơn?"
Lãnh Băng biết anh ta đang ám chỉ điều gì. Cô không ngần ngại, quyết định mạo hiểm một ván cược lớn.
"Nếu ngài muốn nói đến thứ thú vị hơn," cô khẽ thì thầm, giọng nói gợi cảm như một lời hứa, "thì đêm nay, tôi chính là thứ thú vị nhất mà ngài có thể sở hữu."
Sự tĩnh lặng bao trùm đôi mắt Dạ Kình, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi một tia lửa bùng cháy. Anh ta đột ngột dừng lại, kéo cô ra khỏi sàn nhảy và dẫn vào một hành lang vắng vẻ, khuất sau những tấm rèm nhung dày.
Đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi cô.
"Cô không biết mình đang đùa với ai đâu, Lãnh Băng," anh nói, cuối cùng cũng gọi tên cô, xác nhận sự nhận biết.
"Tôi biết. Nhưng tôi thích chơi với lửa," cô đáp lại, không hề chùn bước.
Dạ Kình cười khẽ, tiếng cười khô khốc, đầy nguy hiểm. "Thứ tôi cho cô sẽ không chỉ là một trò chơi."
Không cho cô kịp phản ứng, anh ta cúi xuống.
Nụ hôn đến nhanh và mạnh mẽ, không có sự thăm dò, chỉ có sự chiếm đoạt hoàn toàn. Anh ta cắn nhẹ vào môi cô, buộc cô phải mở miệng. Nụ hôn của anh ta nồng nàn vị rượu mạnh, sự giận dữ, và dục vọng bị dồn nén. Lãnh Băng ban đầu kháng cự, nhưng sự cuồng nhiệt của anh ta quá lớn, buộc cô phải đáp trả. Đó không chỉ là một nụ hôn thể xác, đó là sự giằng co của ý chí, là sự khẳng định quyền lực của kẻ mạnh hơn.
Tay anh ta giữ gáy cô, nhấn cô vào tường lạnh. Chiếc mặt nạ ren bị đẩy lệch, lộ ra ánh mắt bối rối và khao khát của cô.
Khi anh ta buông ra, cả hai đều thở dốc. Môi cô sưng tấy, lớp son môi bị nhòe đi.
"Thế nào?" Dạ Kình hỏi, giọng anh khàn đặc vì dục vọng. "Đó là lời chào mời của tôi. Cô còn muốn tiếp tục 'đoạt lại' nữa không?"
Lãnh Băng lấy lại hơi thở, dùng mu bàn tay lau nhẹ vết son trên khóe môi.
"Đêm nay, ngài đã chiến thắng vòng đầu tiên," cô thừa nhận, giọng nói đã trở nên khản đặc, yếu ớt hơn dự kiến. "Nhưng tôi muốn một thỏa thuận rõ ràng. Tôi có thông tin về tập đoàn đối thủ của ngài. Đổi lại, ngài phải giúp tôi lấy lại vị thế, và... không được xen vào việc nội bộ của gia tộc tôi. Tuyệt đối không được yêu cầu điều gì vượt quá giới hạn."
Dạ Kình nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, rồi lại cười, nụ cười chứa đựng sự châm chọc và sự thỏa mãn. Anh ta biết "giới hạn" của cô sẽ sớm bị phá vỡ.
Anh ta không đưa ra lời hứa. Thay vào đó, anh ta đưa tay vào túi áo, lấy ra một tấm danh thiếp đen tuyền không có tên, chỉ có một số điện thoại bí mật.
"Sáng mai, 8 giờ. Văn phòng tôi. Cô đến và mang theo thứ cô có," anh ta ra lệnh, giọng điệu chuyển hẳn sang vai trò kẻ thống trị.
"Còn thứ 'thú vị' kia," anh ta ghé sát, thì thầm vào tai cô một lần nữa, "chỉ cần cô bước vào văn phòng tôi, nó sẽ tự động trở thành một phần của hợp đồng. Tôi không bao giờ làm kinh doanh miễn phí."
Nói rồi, anh ta quay đi, bỏ lại Lãnh Băng đứng dựa vào tường, tim đập loạn xạ. Cô vừa bước vào một trò chơi mạo hiểm nhất trong cuộc đời, nơi cô không chỉ phải đối đầu với một kẻ tàn nhẫn trên thương trường, mà còn phải chiến đấu với sự cám dỗ chết người từ chính người đó.
Lãnh Băng hít một hơi thật sâu, sửa lại chiếc mặt nạ. Môi cô vẫn còn cảm giác bỏng rát từ nụ hôn của Dạ Kình. Cô không hối hận. Cuộc chiến đã bắt đầu.
Sáng mai, 8 giờ. Cô sẽ đến. Cô sẽ mang theo thông tin, và cô sẽ học cách chơi trò chơi của anh ta.