Lãnh Băng đến văn phòng Dạ Kình đúng 8 giờ sáng, không sớm, không muộn.
Cô mặc một bộ vest màu xám than chì, kín đáo nhưng vẫn toát lên vẻ sắc lạnh, chuyên nghiệp.
Cô đã gỡ bỏ hoàn toàn lớp trang điểm đậm của đêm qua, chỉ còn lại sự nghiêm nghị và kiên quyết.
Cô muốn anh thấy, cô là một đối tác kinh doanh, không phải một món đồ chơi.Văn phòng của Dạ Kình nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, nhìn thẳng ra trung tâm thành phố.
Thiết kế tối giản, hiện đại, với những mảng kính lớn và nội thất bằng gỗ mun đen, hoàn toàn phản ánh sự lạnh lùng và quyền lực của chủ nhân.Dạ Kình đã đợi sẵn.
Anh ta ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, trên tay cầm một chiếc iPad.
Ánh mắt anh ta lướt qua cô, một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân."Cô đến đúng giờ," anh ta nói, không hề có một lời chào hỏi xã giao. "Tôi hy vọng thông tin cô mang đến cũng xứng đáng với sự chờ đợi."Lãnh Băng đặt một chiếc USB mã hóa lên bàn. "Đây là toàn bộ tài liệu tôi có về thương vụ của tập đoàn $X$ và $Y$ – đối thủ lớn nhất của ngài.
Nếu ngài dùng nó, chắc chắn họ sẽ bị chậm tiến độ ít nhất sáu tháng.
Đủ thời gian để ngài chiếm lĩnh thị trường."Dạ Kình cầm lấy chiếc USB, cắm vào máy tính.
Trong lúc anh ta kiểm tra, sự im lặng bao trùm không gian, nặng nề và ngột ngạt.
Lãnh Băng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta đang quan sát mọi cử động nhỏ nhất của mình."Khá thú vị," Dạ Kình lên tiếng sau vài phút. "Nhưng chưa đủ."Lãnh Băng cau mày. "Ý ngài là sao?
Đây là thông tin mật, có giá trị hàng triệu đô la!"Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai viên đá quý đen sắc lạnh. "Tôi đã nói, tôi không làm kinh doanh miễn phí.
Thông tin này chỉ là nửa thỏa thuận.
Nửa còn lại, như tôi đã nói đêm qua, là cô."Dạ Kình đứng dậy, bước vòng qua bàn làm việc.
Mỗi bước chân của anh ta đều mang theo một áp lực vô hình, buộc Lãnh Băng phải lùi lại một bước, dù trong lòng cô đang gào thét sự phản đối."Cô muốn tôi giúp cô đoạt lại vị thế trong gia tộc, một cuộc chiến dài hơi và tàn khốc," anh ta nói. "Tôi cần thứ gì đó để đảm bảo cô không phản bội.
Một mối ràng buộc vật chất, Lãnh Băng."Lãnh Băng biết cô không thể phản bác logic đó.
Trong giới thượng lưu, sự tin tưởng là xa xỉ. "Và mối ràng buộc đó là..."Dạ Kình không nói hết câu.
Anh ta rút ra một chiếc điều khiển từ xa, ánh sáng trong phòng mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng vàng dịu từ một ngọn đèn trang trí.
Anh ta đã biến văn phòng nghiêm túc thành một không gian riêng tư, gần gũi và đầy mời gọi."Là sự phục tùng tuyệt đối," anh ta thì thầm, tiếng nói trầm khàn hơn cả đêm qua. "Cô sẽ là vũ khí bí mật của tôi.
Trong mắt người ngoài, cô là đối tác kinh doanh hoàn hảo.
Nhưng trong cánh cửa này..."Anh ta tiến sát cô.
Lần này, anh ta không thô bạo, mà là sự nhẹ nhàng tàn nhẫn.
Ngón tay anh ta lướt trên đường viền áo vest của cô, dừng lại ở cổ áo."Trong cánh cửa này, cô là của tôi.
Mọi mệnh lệnh, cô phải chấp nhận.
Mọi sự chiếm hữu, cô không được kháng cự."Lãnh Băng cảm thấy hơi thở dồn dập.
Lý trí cô hét lên: Chạy đi!
Nhưng cơ thể cô lại không nhúc nhích.
Nụ hôn đêm qua vẫn còn nóng bỏng trong tâm trí cô."Nếu tôi từ chối?" Cô thách thức."Vậy thì cô trở về và tự chiến đấu với chú ruột cô, người đang sẵn sàng xé xác cô ra.
Và tập đoàn $X$ sẽ có được thông tin đó từ một nguồn khác.
Cô sẽ mất cả chì lẫn chài."Sự thật lạnh lùng đánh gục cô.
Cô đã không còn đường lui.
Quyền lực gia tộc, sự nghiệp và danh dự đều đang bị treo lơ lửng."Được," cô nghiến răng. "Nhưng tôi có một điều kiện.
Ngài không được phép bộc lộ mối quan hệ này ra ngoài, trừ khi tôi cho phép.""Đương nhiên," Dạ Kình mỉm cười chiến thắng. "Đây là bí mật của chúng ta.
Một trò chơi chỉ có hai người chơi."Anh ta không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ.
Bàn tay anh ta đột ngột siết lấy eo cô, kéo cô áp sát vào cơ thể rắn chắc của mình.
Khoảng cách vật lý gần như bị xóa bỏ, và ranh giới cảm xúc cũng bắt đầu tan chảy."Tôi sẽ bắt đầu thỏa thuận ngay bây giờ," anh ta tuyên bố.Lần này, nụ hôn của anh ta không còn là sự chiếm đoạt nóng vội.
Nó là sự khám phá, chậm rãi và sâu sắc.
Anh ta như một nghệ nhân đang điêu khắc, tỉ mỉ nếm trải sự ngọt ngào, mềm mại trên môi cô.
Nụ hôn mang đến sự thôi miên, làm tê liệt ý chí phản kháng của cô.Lãnh Băng cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn.
Cơ thể cô đã phản bội lý trí.
Cô biết cô không nên đáp lại, nhưng sự khao khát từ đêm qua, cùng với áp lực căng thẳng suốt buổi sáng, đã bùng nổ.Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.
Hành động đáp trả đầy bản năng này như một sự cho phép, khiến nụ hôn của Dạ Kình trở nên mãnh liệt hơn gấp bội.Anh ta nâng cô lên, đặt cô ngồi trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun.
Tiếng va chạm nhẹ nhàng của thắt lưng da và chiếc cúc áo sơ mi tạo nên một âm thanh kích thích trong không gian tĩnh lặng."Anh...
Dạ Kình..." Lãnh Băng cố gắng thốt lên tên anh trong hơi thở dồn dập."Gọi tôi là chủ nhân," anh ta ra lệnh, giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền, khiến cô rùng mình.Anh ta cúi xuống, hôn lên xương quai xanh lộ ra của cô, rồi cởi chiếc áo vest nghiêm túc ra khỏi vai cô.
Chiếc áo sơ mi lụa trắng trở nên mỏng manh, gần như trong suốt dưới bàn tay điêu luyện của anh ta.Dạ Kình không vội vàng.
Anh ta tận hưởng quá trình, thưởng thức sự căng thẳng và sự phục tùng dần dần của cô.
Mắt anh ta lướt trên làn da mịn màng, trên những đường cong tinh tế bị che giấu dưới lớp áo công sở suốt bao lâu nay.Anh ta đẩy chiếc cà vạt của mình sang một bên, khiến chiếc sơ mi của anh ta trở nên lỏng lẻo.
Lãnh Băng có thể nhìn thấy cơ ngực săn chắc và làn da đồng hun sau lớp vải.
Sự đối lập giữa vẻ ngoài lạnh lùng và cơ thể nóng bỏng này càng làm cô thêm choáng váng.Họ không còn nói về kinh doanh hay gia tộc.
Trong không gian bị thu hẹp này, chỉ còn lại hai con người trần trụi đối diện nhau bằng dục vọng và sự sở hữu.
Lãnh Băng không còn là Lãnh Băng lạnh lùng trên thương trường, và Dạ Kình không còn là Tổng giám đốc tàn nhẫn.
Họ là một cặp đôi bị trói buộc bởi một sự hấp dẫn cấm kỵ và một hợp đồng nguy hiểm.Lãnh Băng nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau.
Cô biết mình đã bị mắc kẹt trong trò chơi này, nhưng một phần sâu thẳm trong cô, lại khao khát sự kiểm soát tuyệt đối và sự mãnh liệt mà Dạ Kình mang lại.Đây là thỏa thuận.
Cô chấp nhận.
Và cô sẽ dùng chính thỏa thuận này để đạt được thứ mình muốn.
Cô sẽ giữ lấy lí trí, dù cơ thể đã đầu hàng.Mọi thứ xung quanh Lãnh Băng dần chìm vào cảm giác bỏng rát, cuồng nhiệt và sự chiếm hữu không thể chối từ của Dạ Kình.
Nụ hôn dưới ánh nến cấm kỵ chính là lời nguyền, cũng chính là lối thoát duy nhất cho cô lúc này.