lưới tình

Chương 6: BỮA TỐI VÀ SỰ TRỪNG PHẠT NGỌT NGÀO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lãnh Băng mở mắt.

Ánh sáng bình minh len lỏi qua tấm rèm lụa dày, tô điểm căn phòng ngủ bằng một màu xám bạc.

Cô nằm trên tấm ga trải giường màu đen tuyền, cảm giác cơ thể vẫn còn vương vấn sự mệt mỏi và sự thỏa mãn mãnh liệt từ đêm qua.

Sự kiểm soát của Dạ Kình luôn hoàn hảo, anh ta không bao giờ cho phép cô có một giây phút nào nghỉ ngơi khỏi sự phục tùng.Dạ Kình đã dậy.

Anh ta đang đứng ở bếp đảo, chỉ mặc một chiếc quần dài, phô bày cơ ngực và cánh tay rắn chắc dưới ánh sáng mờ.

Anh ta đang pha cà phê."Dậy rồi à, vũ khí bí mật của tôi?" Anh ta không quay đầu lại, nhưng giọng nói lạnh lùng, uy quyền vẫn vang vọng trong không gian.Lãnh Băng ngồi dậy, kéo chiếc chăn lụa che chắn cơ thể.

Cô cố gắng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. "Tôi cần phải về.

Hôm nay có cuộc họp quan trọng.""Không cần vội," anh ta đặt hai tách cà phê xuống bàn. "Sáng nay, cô là của tôi."Anh ta tiến đến, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy sự chiếm hữu lên trán cô. "Cô đã phục vụ rất tốt.

Tôi nên thưởng cho cô."Lãnh Băng cảm thấy rùng mình.

Cô biết "phần thưởng" của anh ta không hề miễn phí.

Nó luôn đi kèm với sự nhắc nhở về quyền lực của anh ta."Tôi không cần phần thưởng.

Tôi cần tập trung vào kế hoạch đối phó Lãnh Thiên," cô nói, cố gắng đẩy anh ta ra xa."Cô không có quyền quyết định điều cô cần," Dạ Kình đáp, kéo cô vào lòng.

Anh ta ôm cô bằng một lực mạnh mẽ, làm cô cảm thấy nhỏ bé. "Trong tôi, cô là sự cân bằng.

Cô phải biết nghe lời."Sau bữa sáng nhanh chóng và đầy những lời nói ám chỉ gợi cảm của Dạ Kình, họ bắt đầu xem xét lại các tài liệu kinh doanh.

Lãnh Băng cố gắng tập trung, nhưng sự mệt mỏi thể xác và tâm lý vẫn còn đó.Và cô đã mắc một sai lầm nhỏ."Xem đây," Dạ Kình chỉ vào màn hình máy tính bảng. "Cô đã gửi tệp tin cho Quỹ $W$ với mã hóa sai.

Lỗi chính tả trong tên tệp.

Một lỗi ngớ ngẩn và không thể tha thứ."Lãnh Băng tái mặt. "Tôi xin lỗi.

Tôi quá mệt mỏi...""Sự mệt mỏi không phải là lý do, Lãnh Băng.

Trong thế giới của chúng ta, một lỗi nhỏ có thể khiến cả một đế chế sụp đổ." Ánh mắt anh ta sắc lạnh như băng. "Cô đã vi phạm điều khoản về sự hoàn hảo mà tôi đòi hỏi.""Ngài muốn làm gì?

Hủy bỏ hợp đồng?" cô thách thức, giọng run rẩy.Dạ Kình cười khẩy. "Không.

Hủy bỏ thì quá dễ dàng.

Cô cần một bài học.

Cô cần phải hiểu, sự kiểm soát của tôi không chỉ giới hạn trong phòng ngủ.

Nó bao trùm cả ý chí và sự chuyên nghiệp của cô.""Trừng phạt của tôi sẽ là ngọt ngào," anh ta thì thầm, nụ cười đầy nguy hiểm. "Tối nay, cô sẽ tham dự một bữa tối với tôi.

Và cô sẽ phải làm theo mọi điều tôi nói, ở bất kỳ nơi nào tôi chỉ định."Tối đó, Dạ Kình đưa Lãnh Băng đến một nhà hàng Pháp cổ kính, nổi tiếng về sự riêng tư tuyệt đối.

Họ được dẫn vào một phòng ăn nhỏ, sang trọng với ánh nến lung linh và âm nhạc Jazz du dương.

Lãnh Băng mặc một chiếc váy được chính Dạ Kình chọn, ôm sát cơ thể, gợi cảm nhưng không hề dung tục.Dạ Kình ngồi đối diện cô, ánh mắt anh ta không rời khỏi cô."Trò chơi bắt đầu," anh ta nói. "Từ giờ đến khi kết thúc bữa tối, cô sẽ đóng vai người hầu hoàn hảo của tôi."Lãnh Băng trừng mắt nhìn anh ta. "Ngài đang quá đáng rồi.""Điều 3, Lãnh Băng.

Sự phục tùng tuyệt đối.

Rót rượu cho tôi."Cô nghiến răng, nhưng buộc phải tuân theo.

Cô đứng dậy, rót rượu vang đỏ cho anh ta.

Khi cô cúi xuống, mái tóc cô khẽ chạm vào cổ anh ta, một hành động vô tình đầy gợi cảm.Dạ Kình giữ cổ tay cô lại, kéo cô ngồi xuống ghế, nhưng không phải ghế của cô.

Anh ta kéo cô ngồi vào lòng mình."Rót rượu khi đang ngồi trong lòng chủ nhân.

Đây là quy tắc mới," anh ta ra lệnh.Sự sỉ nhục dâng trào.

Lãnh Băng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Đây không phải là nơi công cộng, nhưng sự trừng phạt này lại mang tính công khai tuyệt đối trong mắt họ."Cô nên thư giãn," Dạ Kình thì thầm vào tai cô, ngón tay anh ta bắt đầu nghịch ngợm trên lưng cô, dọc theo sống lưng trần dưới lớp vải mỏng manh. "Tôi đang dạy cô cách trở thành người phụ nữ phục tùng nhất, điều mà không đối thủ nào của tôi có được."Anh ta cầm dĩa, nhẹ nhàng đưa một miếng thịt bò tenderloin đến môi cô. "Ăn đi.

Tôi không muốn người hầu của tôi bị đói."Lãnh Băng mở miệng, cắn lấy miếng thịt.

Hành động này quá thân mật, quá riêng tư, khiến cô cảm thấy sự kiểm soát của anh ta len lỏi vào từng tế bào.Dưới gầm bàn, chân anh ta chạm vào chân cô, một cái chạm đầy ẩn ý.

Anh ta bắt đầu thì thầm những lời lẽ khiêu khích, mô tả chi tiết những gì anh ta sẽ làm với cô khi họ trở về biệt thự."Tôi thích cách cô run rẩy khi tôi chạm vào.

Tôi thích cách cô cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ trong phòng họp.

Đêm nay, tôi sẽ làm cô phải thừa nhận sự phục tùng đó."Mỗi lời nói của anh ta là một ngọn lửa đốt cháy Lãnh Băng.

Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô lộ rõ sự bối rối và khao khát.

Cô căm ghét anh ta vì đã thao túng cô, nhưng đồng thời, sự trừng phạt "ngọt ngào" này lại mang đến một cảm giác tội lỗi và kích thích không thể chối từ.Khi bữa tối kết thúc, Dạ Kình hài lòng đứng dậy.

Anh ta vuốt nhẹ má cô, một cử chỉ dịu dàng hiếm hoi, nhưng vẫn là sự chiếm hữu tuyệt đối."Trò chơi hôm nay kết thúc.

Cô đã làm tốt, Lãnh Băng.""Bây giờ, chúng ta về nhà.

Phần thưởng thật sự của cô đang chờ."Anh ta nắm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ăn.

Lãnh Băng biết, cô đã không còn kiểm soát được ranh giới giữa yêu và hận, giữa đối tác và người hầu.

Cô đã hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy của trừng phạt ngọt ngào và chiếm hữu mà Dạ Kình tạo ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×