Sáng hôm sau, Lãnh Băng thức dậy với cơ thể đau nhức, nhưng tinh thần lại sắc bén đến lạ lùng.
Sự bùng nổ cảm xúc đêm qua đã giải phóng một phần áp lực tích tụ, khiến cô trở nên kiên định hơn.
Chiếc ghế da kia giờ đây không chỉ là nơi cô đầu hàng, mà còn là nơi cô chính thức khoác lên mình lớp áo giáp mới.Cô rời khỏi văn phòng Dạ Kình khi trời còn chưa sáng hẳn, tránh mọi ánh mắt dòm ngó.
Cô biết mình cần phải hành động chuyên nghiệp hơn bao giờ hết để Lãnh Thiên không thể nghi ngờ.Tại buổi họp Hội đồng Quản trị của tập đoàn, không khí vô cùng căng thẳng.
Lãnh Thiên, chú ruột của cô, ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt sắc như dao tìm kiếm sự nghi ngờ."Như đã biết," Lãnh Thiên bắt đầu, giọng nói trầm ổn, "hợp đồng của chúng ta với Tập đoàn Tân Phong đang gặp một số trục trặc nhỏ về vấn đề giải ngân.
Nhưng tôi đã trấn an họ.
Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát."Đến lượt Lãnh Băng phát biểu.
Cô đứng dậy, không hề có vẻ nao núng."Thưa Hội đồng," cô nói, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát. "Tôi không nghĩ đây là 'trục trặc nhỏ'.
Tập đoàn Tân Phong đã gửi thư cảnh báo.
Và đáng lo ngại hơn, tôi đã nhận được thông tin về việc một quỹ đầu tư nước ngoài đang ngấm ngầm thu mua cổ phần lẻ của tập đoàn chúng ta."Lãnh Thiên lập tức chau mày, ánh mắt đầy tức giận hướng về phía cô.
Ông ta đã cố gắng giấu thông tin về việc bị thâu tóm cổ phần."Lãnh Băng!
Cháu lấy thông tin này ở đâu?
Đừng tung tin đồn vô căn cứ!" Lãnh Thiên lớn giọng, muốn dập tắt sự hoang mang."Là từ nhà đầu tư của tôi, thưa chú," Lãnh Băng đáp trả với sự kiêu ngạo. "Họ có mạng lưới thông tin rộng lớn và đang quan tâm đến tập đoàn.
Họ chỉ đơn giản là không muốn đầu tư vào một con tàu đang chìm.""Nhà đầu tư nào?
Cháu có thể công khai danh tính không?""Chưa đến lúc." Lãnh Băng hất cằm, ánh mắt thách thức. "Họ cần thấy sự minh bạch trong quản lý.
Đặc biệt là những vấn đề tài chính liên quan đến hợp đồng bị đình trệ kia."Sự hỗn loạn bắt đầu lan ra trong Hội đồng.
Những cổ đông trung lập bắt đầu xì xào, nghi ngờ năng lực của Lãnh Thiên.
Lãnh Băng đã thành công trong việc gieo rắc hạt giống ngờ vực.Rời khỏi phòng họp, Lãnh Băng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy mệt mỏi.
Cô vừa đóng vai hoàn hảo, biến mình thành con cừu đen kiêu ngạo, dám đối đầu với quyền lực của chú ruột.Vừa bước vào thang máy riêng, điện thoại cô rung lên.
Lại là tin nhắn từ số bí mật của Dạ Kình.“Vị trí và thời gian phát biểu đều rất hoàn hảo.
Chú ruột cô đã bắt đầu run sợ.
Nhưng cô đã phạm một sai lầm nhỏ.”Lãnh Băng cau mày.
Cô đã làm gì sai?“Phạm vi an toàn của cô quá lớn.
Cô nên giảm khoảng cách với Lãnh Thiên hơn một mét.
Hành động đó thể hiện sự thiếu tự tin, hoặc... sự ghê tởm quá rõ ràng.
Hãy nhớ, cô phải đóng vai người muốn hợp tác với ông ta.”Hắn theo dõi mình sao?
Lãnh Băng cảm thấy rợn người.
Cô đã bị theo dõi suốt buổi họp.
Dạ Kình không chỉ là đối tác, anh ta là một giám sát viên tàn nhẫn, kiểm soát mọi động thái của cô.Tin nhắn tiếp theo đến, mang theo một lệnh mới:“Tối nay, đi dự tiệc chiêu đãi của tập đoàn Hoàng Long.
Lãnh Thiên cũng sẽ ở đó.
Và tôi sẽ đến.”“Điều 4.” Lãnh Băng nhắn lại vỏn vẹn hai chữ, nhắc nhở về điều khoản che giấu.“Tất nhiên.
Cô sẽ phải chứng minh cho tất cả thấy, cô và tôi là đối thủ không đội trời chung.
Nhưng sau đó, 11 giờ đêm, cô phải đến căn hộ riêng của tôi ở Khu $S$.
Càng muộn càng tốt.
Điều 3, Lãnh Băng.
Hôm nay cô đã làm việc chăm chỉ, tôi sẽ thưởng cho cô theo cách của tôi.”Từ "thưởng" của anh ta mang một ý nghĩa đầy gợi cảm và chiếm hữu, khiến hơi thở Lãnh Băng trở nên gấp gáp.
Cô ghét cách anh ta biến sự phục tùng thành một phần thưởng mà cô phải nhận.Buổi tối, tại bữa tiệc sang trọng.
Lãnh Băng mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh sapphire, quyến rũ và lộng lẫy, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh và xa cách.Cô chạm mặt Dạ Kình tại quầy bar.
Anh ta đang trò chuyện với Chủ tịch tập đoàn Hoàng Long.
Anh ta hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô, như thể cô là một người phục vụ vô danh.Lãnh Băng quyết định tuân thủ Điều 4 một cách hoàn hảo.
Cô đi thẳng đến, nắm lấy ly rượu của mình, rồi buông một lời mỉa mai đủ lớn để mọi người xung quanh nghe thấy."Ngài Dạ Kình, chúc mừng ngài.
Hy vọng dự án cướp được từ công ty tôi sẽ không sớm đổ bể.
Tôi không muốn phải chứng kiến người lớn tuổi thất bại lần thứ hai."Sự kiêu ngạo của cô khiến không khí đóng băng.
Chủ tịch Hoàng Long hoảng hốt.Dạ Kình quay lại, ánh mắt anh ta bắn ra tia lửa lạnh lẽo.
Anh ta đặt ly rượu xuống, điềm nhiên đối diện với cô."Cô Lãnh Băng," anh ta đáp, giọng nói đầy chế giễu. "Một người thua cuộc thì nên học cách im lặng.
Hay cô muốn tôi dạy cô bài học về thất bại ngay tại đây?""Tôi rất sẵn lòng.
Chỉ sợ ngài không đủ trình độ," Lãnh Băng thách thức.Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy thù địch và sự khinh miệt giả tạo.
Nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có Lãnh Băng và Dạ Kình hiểu, sự căng thẳng và sự thù hận này chỉ là lớp mặt nạ che đậy cho ngọn lửa đang cháy âm ỉ giữa họ.Lãnh Thiên chứng kiến cảnh tượng đó.
Ông ta mỉm cười đắc ý.
Ông ta tin rằng Lãnh Băng và Dạ Kình thực sự là kẻ thù, và ông ta có thể dễ dàng lợi dụng sự thù địch của cháu gái.Thành công.
Lãnh Băng đã đánh lạc hướng được Lãnh Thiên.Nhưng sau buổi tiệc, khi cô lái xe một mình trên con đường vắng vẻ đến Khu $S$, Lãnh Băng không còn cảm thấy tự hào.Căn hộ riêng của Dạ Kình tối om.
Cô mở cửa bằng mật khẩu anh ta gửi qua tin nhắn.
Ánh sáng chỉ đủ để cô nhìn thấy một chiếc ghế sofa lớn, và một chiếc giường King size được trải ga lụa đen.
Căn phòng mang một bầu không khí đầy dục vọng và sự cô đơn.Dạ Kình đang đợi cô, dựa vào cửa sổ kính lớn, nhìn ngắm ánh đèn thành phố.
Anh ta không mặc gì ngoài chiếc quần ngủ.
Cơ thể cường tráng dưới ánh đèn mờ mờ ẩn hiện một sự hấp dẫn chết người."Cô đến trễ 5 phút," anh ta nói, giọng nói không chứa đựng sự trách móc, chỉ là sự kiểm soát hoàn hảo."Tôi phải cẩn thận để không bị Lãnh Thiên theo dõi," cô biện minh."Tôi không cần lời giải thích," Dạ Kình tiến đến. "Tôi chỉ cần cô tuân lệnh."Anh ta giữ lấy cằm cô, buộc cô ngước lên. "Tôi đã nói, hôm nay là phần thưởng.
Nhưng phần thưởng đó không phải cho sự chăm chỉ của cô trên thương trường.
Mà là cho sự phục tùng tuyệt đối của cô sau cánh cửa này."Anh ta hôn cô, một nụ hôn chiếm hữu và cuồng nhiệt.
Lãnh Băng cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn.
Sự mệt mỏi ban ngày biến thành sự đầu hàng tuyệt đối."Chủ nhân," cô rên rỉ, thốt ra danh xưng anh ta muốn nghe.Dạ Kình mỉm cười chiến thắng.
Anh ta bế cô lên, đưa cô về phía chiếc giường lụa đen.
Đêm nay, Lãnh Băng hoàn toàn là của anh ta, trong không gian riêng tư được bảo vệ tuyệt đối.