lưới trời ai gỡ?

Chương 1: Gia Đình Trong Mắt Người Ngoài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gia đình Minh Thư luôn được xem là hình mẫu lý tưởng ở khu phố. Một người cha làm giám đốc công ty xây dựng, phong độ và thành đạt. Một người mẹ dịu dàng, nội trợ giỏi, luôn giữ nếp nhà đâu ra đó. Và Minh Thư – cô con gái duy nhất, ngoan ngoãn, học giỏi, vừa đỗ thủ khoa vào đại học Y.

Bữa cơm tối hôm nay cũng như bao ngày, vẫn là ánh đèn vàng ấm áp, bàn ăn bày biện gọn gàng, mẹ cô mỉm cười rót canh, còn cha cô ngồi đọc báo, lâu lâu lại gật đầu tán thưởng món ăn.

– Thư à, kỳ này con học ngành gì vậy? – mẹ cô nhẹ nhàng hỏi.

– Dạ, con chọn bác sĩ tâm lý. Con thấy mình hợp với việc lắng nghe người khác.

Cha cô nhìn lên, ánh mắt hơi gợn. Ông gật đầu, giọng trầm:

– Học cái đó thì được gì? Mấy ngành kiểu đó khó xin việc lắm. Cha có quen giám đốc bệnh viện, để cha sắp xếp cho con vô dược hoặc điều dưỡng...

Minh Thư hơi khựng lại, rồi gật đầu:
– Dạ, con nghe lời ba.

Mẹ cô nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ gắp thêm thức ăn cho cô. Không ai để ý ánh mắt mẹ lúc đó, ánh mắt buồn đến lạ, như thể muốn nói điều gì mà mãi không nói được.


Tối đó, khi Minh Thư lên phòng học bài, cô nghe tiếng mẹ và cha nói chuyện dưới nhà. Giọng mẹ nhỏ nhẹ, nhưng có gì đó nghẹn ngào:

– Con bé lớn rồi, anh nên để nó chọn...

Giọng cha gằn lại:
– Em lúc nào cũng bênh nó. Từ ngày nó sinh ra, em đã luôn ưu tiên nó hơn anh. Coi lại đi, gia đình này ai mới là trụ cột?

Một sự im lặng kéo dài, nặng nề hơn cả những tiếng cãi vã. Minh Thư khép cửa lại, thở dài. Cô không biết tại sao, nhưng có điều gì đó trong gia đình này... không thật.


Ba ngày sau, mẹ cô chết.

Không một lời trăn trối. Không ai biết tại sao bà lại ra ngoài buổi tối hôm đó. Người ta tìm thấy thi thể bà dưới chân cầu vượt, bên cạnh chiếc xe bị vỡ nát phần đầu. Công an kết luận: tai nạn giao thông.

Minh Thư chết lặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô không thể tin người mẹ sáng nay còn dặn cô mặc ấm, tối nay đã là một cái xác lạnh lẽo nằm trong nhà xác bệnh viện.

Tang lễ tổ chức đơn giản. Cha cô nói mẹ không muốn ồn ào. Nhưng sao ông lại bình thản đến vậy? Thậm chí, trong suốt lễ tang, ông không rơi một giọt nước mắt.

Minh Thư đứng trước bàn thờ, nhìn di ảnh mẹ. Trong ảnh, mẹ vẫn cười – nụ cười dịu dàng, cam chịu. Nhưng giờ thì cô mới để ý... có chút gì đó trong ánh mắt mẹ, như một lời nhắn nhủ chưa kịp nói.

Một người phụ nữ mặc áo đen, trang điểm đậm, đứng xa xa nhìn vào. Khi bắt gặp ánh mắt Minh Thư, bà ta mỉm cười, rồi quay đi.

Ánh mắt ấy – Minh Thư không biết tại sao – khiến cô rùng mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.