lưới trời ai gỡ?

Chương 2: Lạnh Như Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian trong nhà lạnh ngắt như chưa từng có người phụ nữ tên Linh từng tồn tại.

Mẹ Minh Thư ra đi đã ba ngày. Căn nhà vốn ấm áp giờ trở nên trống rỗng. Những khung ảnh gia đình trên tường vẫn còn đó, nhưng ánh nhìn trong từng tấm ảnh giờ chỉ khiến người ta rợn người.

Cha cô – ông Minh – không hề thay đổi gì ngoài bộ đồ tang. Ông vẫn thức dậy đúng giờ, vẫn ăn sáng, đi làm, tối về xem tin tức như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Minh Thư nhiều lần nhìn ông, cố tìm chút đau thương, nhưng chỉ thấy đôi mắt lạnh băng – như thể mất vợ là một gánh nặng vừa được trút bỏ.


Tối hôm đó, khi dọn lại di vật của mẹ, Minh Thư phát hiện một thứ lạ.

Trong ngăn kéo khóa kỹ dưới đáy tủ, có một chiếc phong bì màu kem cũ kỹ, không đề tên người nhận, cũng không có địa chỉ người gửi. Chỉ ghi một dòng chữ mờ:
“Nếu một ngày em ra đi, hãy để con bé đọc.”

Tay Minh Thư run lên. Cô định mở thư thì nghe tiếng bước chân từ ngoài hành lang. Vội nhét lại vào ngăn kéo, khóa lại, cô bước ra ngoài với vẻ mặt bình thường.

Đứng ngoài cửa phòng là… người phụ nữ lạ cô đã thấy trong tang lễ. Bà ta đứng đó, như thể đã chờ từ lâu.

– Cháu là Minh Thư?

Giọng người phụ nữ ngọt lịm, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

– Dạ, cô là…

– Cô tên Diễm. Cô… là bạn cũ của mẹ cháu. Hồi đại học. Nghe tin Linh mất, cô đau lòng lắm. Nên đến thắp cho bạn nén nhang.

Minh Thư thấy lạ. Cô sống hai mươi mốt năm chưa từng nghe mẹ nhắc tới ai tên Diễm.

– Vậy… sao hôm tang lễ cô đứng ở ngoài, không vào?

– Cô không muốn phá vỡ không khí gia đình. – Diễm cười nhẹ. – Nhưng nay cô đến là để báo với cháu một tin quan trọng. Ba cháu… có lẽ sắp thay đổi chút sinh hoạt gia đình.

Minh Thư nhíu mày.

– Ý cô là gì?

Diễm không trả lời. Bà ta chỉ liếc một vòng căn nhà, rồi nhìn Minh Thư như dò xét:

– Thôi, rồi cháu sẽ hiểu.

Bà quay lưng bước đi, gót giày vang lên từng tiếng cộp cộp lạnh lẽo.

Minh Thư nhìn theo, sống lưng lạnh buốt. Có gì đó không ổn. Rất không ổn.


Tối muộn, cha cô về nhà.

Ông Minh tháo giày, ngồi xuống ghế sofa, nhìn thẳng vào con gái:

– Mai có thể sẽ có khách đến nhà.

– Khách? Ai?

– Là người thân thiết. Từ giờ trở đi… họ sẽ sống cùng chúng ta.

Minh Thư đứng sững. Câu nói ấy, sắc lạnh, cụt lủn – như một nhát dao vào bức màn mỏng tang mà mẹ cô đã cố che đậy suốt nhiều năm.

“Người thân thiết”? Trong khi vợ ông mới mất ba ngày?

Cô không cần hỏi tiếp. Trong lòng cô đã biết câu trả lời. Và linh cảm của cô nói đúng: đó chưa phải điều tồi tệ nhất.

Chỉ là… khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.