lưới trời nova

Chương 1: Hào quang NovaCorp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời Sài Gòn đêm nay rực sáng như sân khấu dành riêng cho kẻ đang đứng trên đỉnh vinh quang. Trong sảnh kính sang trọng của khách sạn Grand Hall, hàng trăm doanh nhân, nhà đầu tư và giới truyền thông đều hướng ánh nhìn về người đàn ông bước lên bục phát biểu — Lâm Bình, Tổng giám đốc NovaCorp, người được mệnh danh là “biểu tượng khởi nghiệp Việt”.

Anh mặc vest đen, cà vạt màu xám bạc. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh mà sáng. Giọng nói của anh vang lên trầm ấm, rõ ràng:

— Năm năm trước, NovaCorp chỉ có mười người. Hôm nay, chúng ta đã trở thành một trong những tập đoàn công nghệ hàng đầu Đông Nam Á. Nhưng đây… chỉ là khởi đầu.

Tiếng vỗ tay dồn dập, ống kính máy ảnh loé sáng liên hồi. Người ta nhìn anh như một huyền thoại sống — người đàn ông dám biến giấc mơ công nghệ Việt thành đế chế thực sự. Sau bài phát biểu, anh cúi đầu nhẹ, nụ cười chỉ thoáng qua trên môi. Đó là nụ cười của kẻ biết rõ: ánh hào quang nào cũng có cái giá của nó.

Phía cuối hội trường, Kha Vũ — giám đốc kỹ thuật, cộng sự thân tín nhất của anh — tiến lại.

— Anh Bình, tin tức về ApexX đang lan nhanh, nhà đầu tư hỏi nhiều lắm.

— Tôi biết, cứ để tôi xử lý. Đừng để ai biết có sự cố.

Bình nói khẽ, mắt vẫn dõi theo những người đang nâng ly chúc mừng anh. “ApexX” — dự án mới của NovaCorp, một nền tảng tài chính số hóa được kỳ vọng sẽ thay đổi toàn bộ hệ thống đầu tư khu vực. Nhưng chỉ ít giờ trước buổi lễ, nhóm kỹ thuật báo có lỗ hổng trong dữ liệu giao dịch. Anh đã ra lệnh giữ kín. Một đêm huy hoàng, không thể để ai phá hỏng.

Sau khi tiệc tan, Bình một mình đứng trước cửa sổ tầng 40. Thành phố phía dưới sáng rực, hàng triệu ánh đèn hoà lẫn. Anh nhấp một ngụm rượu, hít sâu mùi không khí đặc trưng của đêm — hỗn hợp của khói, bụi và ảo mộng.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ:

“Anh không thể che giấu mãi đâu. ApexX sẽ là dấu chấm hết của NovaCorp.”

Bình khẽ cau mày. Không có chữ ký, không có thông tin. Chỉ bốn dòng lạnh lẽo. Anh xoá tin nhắn, ném điện thoại xuống bàn. Không phải lần đầu có người muốn hạ anh. Trong thế giới này, kẻ mạnh luôn có kẻ chực chờ kéo xuống.

Tiếng gõ cửa vang lên. Thư ký riêng bước vào, giọng nhỏ nhẹ:

— Anh Bình, báo chí muốn phỏng vấn thêm về chiến lược mở rộng. Có trả lời không ạ?

— Không. Từ giờ, không phát ngôn gì thêm. Mọi thứ để NovaCorp Media xử lý.

Khi cô rời đi, Bình ngả lưng xuống ghế, mắt khẽ nhắm. Trong đầu anh, hình ảnh những năm đầu lập nghiệp hiện lên: căn phòng thuê nhỏ, những đêm cắm cúi viết mã, những lần đi gõ cửa kêu gọi đầu tư. Từng bước một, anh dựng nên NovaCorp bằng trí tuệ và máu. Anh hiểu rõ: đế chế nào cũng phải trải qua sóng gió. Nhưng lần này, linh cảm mách bảo… cơn bão sắp đến không giống trước.

Ngoài khung cửa, sấm lóe sáng giữa bầu trời đêm. Gió nổi lên. Dưới phố, một cô gái trẻ đang giơ máy ảnh, chụp toà nhà mang logo chữ N khổng lồ. An Yên, phóng viên tờ “Thời Đại Số”, đang chuẩn bị cho bài viết “Người đàn ông thay đổi tương lai công nghệ Việt Nam”. Cô không biết rằng, tấm ảnh vừa chụp kia sẽ là mở đầu cho chuỗi sự kiện làm thay đổi cuộc đời hai con người — và cả đế chế NovaCorp.

Lâm Bình đứng dậy, khoác áo, bước ra ban công. Mưa bắt đầu rơi nhẹ. Anh ngẩng nhìn bầu trời, khẽ nói như lời cảnh báo cho chính mình:

— Đỉnh cao nào rồi cũng có vực sâu. Nhưng nếu phải rơi… anh sẽ rơi theo cách của kẻ không bao giờ cúi đầu.

Và ở đâu đó giữa màn đêm, tia chớp xé ngang — báo hiệu cho một kỷ nguyên vừa sụp đổ, và một cuộc chiến mới sắp bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×