Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa xuyên qua cửa kính tầng 40 của tòa nhà NovaCorp, không khí trong phòng họp đã căng như dây đàn. Hàng loạt biểu đồ, báo cáo lỗi hệ thống và tin nhắn từ đội kỹ thuật được chiếu lên màn hình lớn.
Lâm Bình đứng im, tay cầm cốc cà phê đã nguội. Phía đối diện, Kha Vũ nói với giọng đều đều nhưng ánh mắt đầy căng thẳng:
— Có ai đó đã truy cập trái phép vào máy chủ phụ của dự án ApexX. Chúng tôi đang xác định nguồn. Dữ liệu giao dịch bị sao chép, có thể là từ nội bộ.
Không ai dám thở mạnh. Từng ánh mắt dồn về phía Bình. Anh đặt cốc xuống, giọng trầm nhưng dứt khoát:
— Có thể khôi phục không?
— Một phần. Nhưng điều nguy hiểm là, nếu người đó tung dữ liệu ra ngoài, báo chí sẽ nghĩ chúng ta gian lận.
Bình im lặng vài giây. Từ trong tâm trí, anh nghe rõ tiếng bản năng lãnh đạo vang lên: Đừng tỏ ra sợ hãi. Khi anh dao động, cả đội sẽ sụp.
— Khoanh vùng nghi phạm. Ai truy cập hệ thống ngoài giờ hành chính đều phải được kiểm tra. Vũ, cậu trực tiếp làm. Không báo cho ai ngoài tôi.
Kha Vũ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện nét khó hiểu. Bình nhìn quanh, nhận thấy vài người trong đội kỹ thuật tránh ánh mắt anh. Có điều gì đó bất thường, nhưng anh chưa thể nói ra.
Buổi trưa, tin tức bắt đầu rò rỉ. Một trang mạng tài chính nặc danh đăng bài:
“Dự án ApexX của NovaCorp nghi ngờ gian lận dữ liệu, nhà đầu tư quốc tế đang xem xét rút vốn.”
Dòng tiêu đề lan nhanh như lửa gặp gió. Chỉ trong hai tiếng, cổ phiếu NovaCorp giảm hơn 15%. Báo chí đổ về trụ sở. Phòng truyền thông gần như tê liệt.
Thư ký riêng, Mai Chi, bước vội vào phòng:
— Anh Bình, họ đang gọi dồn dập. Nhà đầu tư Singapore yêu cầu họp gấp.
— Cứ bảo họ: NovaCorp sẽ không bình luận khi chưa có kết quả điều tra nội bộ.
Giọng anh lạnh và chắc, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm. Bình không sợ tin đồn. Anh sợ thứ nằm dưới tin đồn ấy — bàn tay ai đó đang thao túng mọi chuyện.
Tối hôm đó, khi mọi người đã rời văn phòng, Bình vẫn ở lại. Ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt anh — đôi mắt đỏ vì thức trắng. Anh đang xem lại lịch truy cập máy chủ: một tài khoản lạ, đăng nhập vào lúc 2 giờ 43 phút sáng, chỉ cách thời điểm lỗi hệ thống xuất hiện vài phút.
Tài khoản đó... do Kha Vũ tạo ra.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bình không muốn tin. Kha Vũ là người anh đã cứu cách đây sáu năm — một kỹ sư trẻ từng suýt bỏ nghề. Bình đưa anh ta lên, đào tạo, giao cả niềm tin và quyền truy cập sâu nhất hệ thống.
Và giờ đây, mọi dấu vết đều chỉ về anh ta.
Cánh cửa mở nhẹ. Tiếng giày cao gót vang lên. An Yên bước vào, gương mặt nghiêm túc.
— Tôi xin lỗi vì vào giờ này, nhưng tôi có vài câu hỏi về dự án ApexX.
Bình không ngẩng đầu, chỉ nói khẽ:
— Cô phóng viên trẻ, cô nghĩ tôi sẽ trả lời giữa tâm bão này sao?
— Tôi không đến để viết bài giật gân. Tôi tin còn có thứ gì đó cô lập anh. Những dấu hiệu rò rỉ này... không bình thường.
Lần đầu tiên trong ngày, anh nhìn cô thật kỹ. Ánh mắt cô trong, kiên định, không giống ánh nhìn dò xét của giới báo chí ngoài kia.
— Tên cô là gì?
— An Yên.
— Cô tin tôi vô tội à?
— Tôi không tin ai vô tội cả. Nhưng tôi tin, sự thật chưa bao giờ đơn giản như những gì người ta viết.
Khoé môi Bình khẽ nhếch. Một nụ cười vừa mệt mỏi, vừa hứng thú.
— Vậy cô muốn đổi lại điều gì để có được “sự thật” đó?
— Một cuộc hẹn phỏng vấn riêng. Khi anh sẵn sàng nói thật.
Cô nói xong, rời đi trong im lặng. Mùi nước hoa nhẹ thoảng lại — hương cam bergamot pha gỗ trầm, tinh tế nhưng dứt khoát. Bình nhìn theo, ánh mắt dừng ở cánh cửa khép lại.
Ngoài kia, mưa lại bắt đầu rơi. Dòng nước trên mặt kính kéo thành vệt dài, như vết rạn đầu tiên trên tấm gương hào quang mà anh xây suốt mười năm.
Anh cầm điện thoại, mở lại danh sách truy cập. Lần này, anh không xoá dữ liệu nữa.
Giọng anh khẽ vang lên giữa bóng tối:
— Nếu đây là chiến tranh… anh sẽ không thua.
Và trong màn đêm đặc quánh, ánh đèn từ tòa nhà đối diện nhấp nháy — như một tín hiệu bí ẩn đang đáp lại lời tuyên chiến ấy.