Sáng hôm sau, bầu trời xám xịt. Hà Nội phủ một màn mưa bụi lạnh lẽo, nặng nề như điềm báo trước bão tố.
Khách sạn Grand Imperial – nơi diễn ra buổi họp báo của TechSphere – ken đặc phóng viên, máy quay, ánh đèn chớp nháy liên tục.
Giữa đám đông ồn ào, Lâm Bình bước vào. Bộ vest xám nhăn nhúm, mái tóc rối, nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định.
Ngay khi anh xuất hiện, cả khán phòng như vỡ tung.
“Đó là Lâm Bình!”
“Nghe nói anh ta bị điều tra cơ mà, sao vẫn dám tới?”
“Trời ơi, NovaCorp sụp rồi mà anh ta vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
Trên sân khấu, Trần Kha Vũ – người từng là cánh tay phải của Bình, giờ đã trở thành giám đốc mới của NovaCorp (dưới quyền TechSphere) – mỉm cười bình thản.
– “Chào mừng tất cả quý vị,” – hắn nói, giọng trơn tru – “Hôm nay, chúng tôi sẽ công bố kết quả điều tra độc lập về vụ việc ‘rút vốn trái phép’ liên quan đến cựu CEO Lâm Bình.”
Màn hình lớn phía sau bật sáng. Một đoạn video được chiếu – cảnh Bình ký giấy chuyển khoản với chữ ký rõ ràng, kèm dòng thời gian, số tiền khổng lồ chảy ra khỏi quỹ đầu tư của dự án ApexX.
Cả khán phòng nổ tung trong tiếng bàn tán.
An Yên đứng lẫn trong đám phóng viên, tim đập thình thịch. Cô biết đoạn video này bị chỉnh sửa, nhưng không có đủ bằng chứng để chứng minh.
Còn Bình, anh chỉ im lặng nhìn lên màn hình – nơi chính mình đang bị biến thành kẻ phản bội.
Ánh sáng flash chớp nhoáng. Câu hỏi dồn dập:
“Anh có gì để biện minh không?”
“Anh thực sự chiếm đoạt 30 triệu USD từ nhà đầu tư sao?”
“Anh có biết bao nhiêu người mất trắng vì tin vào anh không?”
Bình nắm chặt micro, giọng anh khàn nhưng dứt khoát:
– “Những gì các người thấy… là một phần của sự thật. Tôi thừa nhận, tôi đã chuyển khoản đó – nhưng không phải cho cá nhân tôi.”
Tiếng ồn ào lắng xuống. Anh nhìn thẳng vào ống kính, từng chữ rơi nặng như đá:
– “Tôi chuyển tiền để bảo vệ dữ liệu của ApexX khỏi bị đánh cắp. Tôi biết ai đứng sau chuyện này – và tôi sẽ chứng minh.”
Kha Vũ nhướng mày, cười lạnh:
– “Bằng chứng đâu? Anh chỉ là kẻ nói dối bại trận.”
Bình lấy ra USB đen – thứ duy nhất anh giữ lại. Nhưng khi cắm vào laptop, màn hình chỉ hiện một dòng chữ đỏ:
“Tệp đã bị xóa vĩnh viễn.”
Cả người anh như đông cứng.
Bên dưới, tiếng phóng viên nổ ra như sóng thần.
“Anh ta giả mạo dữ liệu!”
“Không còn gì để nói nữa!”
An Yên đứng bật dậy, hét lớn:
– “Khoan! Anh ta bị gài bẫy! Tôi có bản sao dữ liệu—”
Nhưng tiếng cô bị át bởi hàng chục tiếng la ó, an ninh lập tức tiến đến, kéo cô ra ngoài.
Bình nhìn theo bóng cô bị lôi đi, tim nhói lên, rồi quay lại nhìn Kha Vũ – kẻ đang đứng giữa ánh đèn và tiếng vỗ tay giả tạo.
Kha Vũ tiến đến gần, khẽ nói chỉ đủ cho anh nghe:
– “Anh sai rồi, Bình à. Trong thế giới này, ai nắm được truyền thông, kẻ đó thắng.”
Câu nói ấy như một nhát dao cuối cùng.
Đột nhiên, ánh đèn sân khấu hắt vào khuôn mặt Bình – giờ chỉ còn lại một doanh nhân thất thế, cô độc, và bị cả thế giới quay lưng.