Mưa như trút.
Tiếng nước dội xuống mái tôn rách trong căn nhà bỏ hoang vang rền, hòa cùng hơi lạnh ẩm ướt của đêm. Lâm Bình ngồi trước màn hình laptop cũ, đôi mắt đỏ quạch sau nhiều ngày không ngủ. Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt anh – lạnh, kiên định, nhưng đầy nỗi đau.
Trên màn hình là hàng loạt dữ liệu mã hóa – bản sao mà anh vừa giành lại từ hệ thống nội bộ của NovaCorp trước khi bị TechSphere hãm hại. Từng dòng số, từng đoạn mã, đều là bằng chứng bị bóp méo để biến anh thành tội phạm.
Điện thoại rung. Là tin nhắn của An Yên:
“Tôi đã xem USB. Anh nói đúng. Có ít nhất ba file bị chỉnh sửa thời gian. Nhưng Bình… họ đang theo dõi tôi.”
Anh siết chặt nắm tay, mưa ngoài trời đập mạnh hơn.
– “Đừng sợ,” – anh tự nói với mình – “Tất cả mới chỉ bắt đầu.”
Khi còn ở NovaCorp, Bình từng tin rằng lý trí và đạo đức có thể cùng tồn tại trong thế giới công nghệ. Nhưng anh đã nhầm. Những người từng gọi anh là “thiên tài”, “lãnh đạo tương lai” giờ chính là kẻ đẩy anh xuống vực.
Họ cướp đi công ty, danh tiếng, cả những người anh tin tưởng.
Giờ đây, chỉ còn một mình anh và sự thật.
Anh mở tủ sắt, lấy ra một chiếc USB khác – màu đen, không ký hiệu. Trong đó chứa toàn bộ nhật ký dữ liệu gốc mà chỉ có anh mới giải mã được. Thứ này, nếu công khai, sẽ khiến cả TechSphere và những chính trị gia chống lưng phía sau sụp đổ.
Nhưng Bình không muốn chỉ trả thù. Anh muốn lấy lại tất cả.
Đêm ấy, An Yên bất ngờ đến. Cô đội mưa bước vào, áo mưa dính đầy nước, tóc ướt sũng.
– “Anh điên rồi sao? Ở đây nguy hiểm lắm!” – cô khẽ hét lên, giọng run vì lạnh.
Bình ngẩng đầu, nhìn cô. Ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của An Yên – mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường.
Anh đứng dậy, tiến lại gần, nhẹ đặt tay lên vai cô:
– “Tôi biết. Nhưng tôi không thể chạy trốn mãi.”
– “Anh định làm gì?”
– “Chiều mai, họp báo TechSphere công bố cáo buộc mới. Tôi sẽ xuất hiện… và đưa ra sự thật.”
An Yên sững người:
– “Anh mà làm vậy, họ sẽ bắt anh ngay tại chỗ!”
Bình khẽ cười, nụ cười như lưỡi dao cắt giữa đêm mưa:
– “Họ có thể bắt tôi, nhưng không thể giết được sự thật. Tôi thề với cô, An Yên…” – giọng anh trầm xuống, ánh mắt rực cháy – “Anh sẽ lấy lại tất cả. Danh dự, công ty, và cả những người đã phản bội.”
Cô nhìn anh, trong lòng dâng lên nỗi sợ pha lẫn ngưỡng mộ. Người đàn ông trước mặt không còn là CEO kiêu ngạo, mà là một chiến binh bị dồn đến đường cùng, sẵn sàng đốt cháy cả thế giới để tìm lại công lý.
– “Nếu anh đi, tôi sẽ đi cùng,” – cô nói, giọng dứt khoát.
Bình lắc đầu:
– “Không, An Yên. Cô còn tương lai, còn tự do. Tôi không thể kéo cô vào cuộc chiến này.”
– “Anh đã kéo tôi vào rồi, từ lúc tôi mở cái USB đầu tiên,” – cô đáp, môi run run – “Nếu sự thật là ngọn lửa, tôi chọn đứng trong ánh sáng, không phải trong bóng tối.”
Một tia sét lóe sáng, soi rõ đôi mắt họ – hai con người bị tổn thương, nhưng cùng đứng về phía chính nghĩa.
Bình hít sâu, nhìn ra màn mưa dày đặc:
– “Được. Nhưng nếu mai có chuyện gì xảy ra, cô phải công bố dữ liệu ngay. Đừng tin ai, kể cả tôi.”
Cô khẽ gật. Ngoài kia, sấm vang rền, như khúc dạo đầu của cơn bão lớn hơn sắp ập tới.
Đêm ấy, trong căn nhà bỏ hoang, hai người cùng nhìn ra khoảng tối mịt mù. Không lời nào nói thêm.
Nhưng giữa tiếng mưa, Bình khẽ thì thầm – không rõ nói với cô hay chính mình:
“Ngày mai… sẽ là khởi đầu của sự thật.”
Và trong ánh sáng yếu ớt, An Yên nhìn thấy trên bàn – tờ giấy ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“NovaCorp sẽ sống lại. Dưới một cái tên khác. Và tôi – sẽ trở lại.”