Buổi sáng thứ Hai, phòng họp lớn của NovaCorp chật kín người. Tất cả ghế cổ đông đều đã có mặt, bầu không khí nặng nề đến mức có thể cắt ra bằng dao. Ngoài cửa kính, trời âm u như báo trước một ngày giông tố.
Lâm Bình bước vào, áo sơ mi trắng, không cà vạt, vẻ mặt bình thản đến lạ. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với thư ký rồi ngồi xuống ghế chủ tọa. Màn hình lớn phía sau lập tức hiện lên đồ thị cổ phiếu NovaCorp: một đường đỏ lao dốc gần như thẳng đứng.
Ông Đỗ, cổ đông lớn tuổi, đập mạnh tay xuống bàn:
— Anh Bình, cổ phiếu mất hơn 40% giá trị trong ba ngày, nhà đầu tư nước ngoài rút vốn, truyền thông thì gọi NovaCorp là “bom xịt công nghệ”! Anh định im lặng đến bao giờ?
Bình ngẩng đầu, giọng trầm, rõ ràng:
— Tôi không im lặng. Tôi chờ để biết ai thật sự đứng về phía công ty này.
Một tràng xì xào nổi lên. Ở góc bàn, Kha Vũ lặng lẽ quan sát, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó không dễ đoán.
Bà Thảo, đại diện quỹ đầu tư quốc tế, xen vào:
— Chúng tôi không thể tiếp tục bơm tiền vào một tập đoàn có nguy cơ vi phạm pháp luật. Anh cần công khai toàn bộ dữ liệu ApexX và chấp nhận kiểm toán độc lập.
Bình nhìn thẳng:
— Nếu tôi từ chối?
— Thì chúng tôi sẽ rút toàn bộ vốn, và đưa vụ việc ra Ủy ban Chứng khoán.
Không khí đóng băng. Một vài cổ đông quay sang nhau, tránh ánh nhìn của anh. Bình biết rõ — trong số này, có người đã ngầm liên hệ với báo chí để đẩy anh vào thế bí.
Anh đứng dậy, bước đến màn hình, nhấn nút chuyển slide. Hình ảnh xuất hiện: biểu đồ phát triển của NovaCorp suốt 5 năm, từ con số 0 đến doanh thu hàng nghìn tỷ.
Giọng anh vang lên, mạnh mẽ, rắn rỏi:
— Các vị nói tôi thất bại, nhưng không ai trong số các vị biết tôi đã gánh rủi ro thế nào để dựng nên đế chế này. ApexX là tương lai, và nếu có ai muốn đánh sập nó, thì kẻ đó không phải từ bên ngoài — mà chính là người trong hàng ngũ chúng ta.
Phòng họp rộ lên tiếng xì xào. Ông Đỗ cau mày:
— Anh đang ám chỉ ai?
— Tôi chưa có bằng chứng, nhưng tôi sẽ sớm có. Và khi điều đó xảy ra, tôi mong các vị còn đủ dũng cảm ngồi ở đây để nghe tôi nói tiếp.
Giọng anh không to, nhưng từng chữ nặng như búa giáng. Bên ngoài, sấm vang lên, ánh sáng chớp lóe hắt vào tấm kính, in bóng anh lên tường — cao, thẳng, đơn độc.
Cuộc họp tạm dừng 15 phút. Bình ra ban công, rút một điếu thuốc nhưng không đốt. An Yên đứng chờ sẵn, mái tóc buộc gọn, tay cầm máy ghi âm.
— Tôi nghe nói cuộc họp căng thẳng lắm.
— Tin nhanh thật.
— Tôi làm báo, tin mà chậm thì chỉ còn viết… điếu văn.
Cô cười nhẹ, nhưng đôi mắt không đùa.
— Tôi có thứ này.
An Yên mở điện thoại, cho anh xem một bức ảnh — hình chụp màn hình đoạn chat giữa hai tài khoản nặc danh. Trong đó có dòng tin:
“Bước một: tung lỗi ApexX. Bước hai: ép Bình công khai dữ liệu. Khi anh ta làm thế, chúng ta sẽ chiếm quyền kiểm soát.”
Bình sững lại.
— Cô lấy cái này ở đâu?
— Một nguồn nội bộ, không thể tiết lộ. Nhưng nếu đúng, thì anh không chỉ bị tấn công về tài chính, mà còn bị hạ bệ từ bên trong.
Anh siết chặt tay, giọng khàn đi:
— Tôi đã để ai đó chui vào lưng mình mà không hề biết.
— Anh sẽ làm gì tiếp theo? — cô hỏi.
— Tôi sẽ để họ nghĩ rằng tôi sắp gục… và khi họ cúi xuống nhìn, tôi sẽ đứng dậy.
Khi hai người quay lại phòng họp, phần lớn cổ đông đã ký vào văn bản yêu cầu “tạm thời đình chỉ quyền điều hành của Tổng giám đốc”.
Thư ký đưa giấy cho anh. Bình nhìn tờ văn bản, nụ cười nhạt thoáng qua.
— Được thôi. Nếu các vị muốn thấy tôi gục, tôi sẽ cho các vị một màn thật đáng xem.
Anh ký vào giấy — nét mực kéo dài, dứt khoát. Rồi anh quay đi, không nhìn lại. Cánh cửa phòng họp đóng lại sau lưng anh, vang lên tiếng “cạch” khô khốc — âm thanh đánh dấu khởi đầu cho cuộc chiến sinh tử giữa người sáng lập và chính đứa con tinh thần của mình.
Ở ngoài hành lang, An Yên nhìn theo bóng anh khuất dần. Cô biết, từ khoảnh khắc đó, Lâm Bình không còn là Tổng giám đốc NovaCorp — mà là kẻ bị cả thế giới kinh doanh truy đuổi.
Và cũng từ hôm nay, cuộc chơi mới thật sự bắt đầu.