Cả thành phố như đang dõi theo từng chuyển động của NovaCorp. Tin tức về vụ “rút tiền nhà đầu tư” vẫn phủ kín các trang mạng, các bản tin tài chính, thậm chí cả quán cà phê đầu ngõ cũng bàn tán. Ai cũng có “quan điểm” riêng về Lâm Bình – người vừa hôm qua còn là biểu tượng thành công, hôm nay bỗng trở thành tâm bão.
Giữa cơn xoáy ấy, An Yên, phóng viên trẻ của tòa soạn Thời Luận Mới, đang ngồi trong căn phòng nhỏ đầy giấy tờ và ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình máy tính.
Cô nhận được nhiệm vụ viết bài về NovaCorp. Biên tập viên nói:
– “Chỉ cần viết theo hướng chung: nghi án rút vốn, thất tín nhà đầu tư. Càng sốc càng tốt.”
Nhưng An Yên im lặng. Từ lâu cô đã chán kiểu “tin câu view” như thế. Bản năng nghề báo thôi thúc cô tìm sự thật, không chỉ giật tít.
Lật giở những tập hồ sơ cũ, cô nhận ra điều lạ: NovaCorp từng được quỹ quốc tế kiểm toán và đánh giá minh bạch. Dự án ApexX, theo các báo cáo kỹ thuật, không hề có lỗ hổng tài chính rõ ràng. Vậy thứ dữ liệu mà báo kia tung ra — từ đâu mà có?
Cô ngẩng đầu nhìn tấm ảnh trên tường: “Báo chí không phải để kết án, mà để soi sáng bóng tối.”
Đó là câu nói của cha cô – một nhà báo kỳ cựu đã mất trong một vụ điều tra cách đây ba năm. Câu nói ấy khiến cô quyết định khác biệt: phải gặp trực tiếp Lâm Bình.
Buổi chiều, NovaCorp vẫn bị phong tỏa bởi hàng rào bảo vệ. Đám phóng viên chen chúc trước sảnh, ai cũng muốn chụp được gương mặt “CEO tai tiếng”.
Chỉ riêng An Yên chọn cách khác – cô len lỏi qua cửa phụ tầng hầm, nơi nhân viên kỹ thuật ra vào. Một bảo vệ già chặn lại, ánh mắt nghi ngờ.
– “Tôi chỉ muốn gặp anh Lâm Bình. Năm phút thôi.”
– “Cô là ai?”
– “Phóng viên. Nhưng không phải để phỏng vấn, mà để hỏi một câu.”
Không hiểu sao, ánh mắt cô khiến người bảo vệ ngần ngừ rồi nhấc máy gọi lên. Mười phút sau, cửa thang máy mở ra. Lâm Bình xuất hiện, khoác áo vest đen, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn lạnh như thép.
– “Cô là người thứ bao nhiêu muốn nghe ‘sự thật’ hôm nay?” – anh hỏi, giọng khàn.
– “Có lẽ là người duy nhất… không muốn kết tội anh trước khi biết chuyện.” – An Yên đáp bình thản.
Một khoảng lặng nặng nề trôi qua. Bình nhìn cô – cô gái trẻ với ánh mắt kiên định, không có vẻ hùa theo đám đông. Điều đó làm anh bất ngờ hơn bất kỳ bài báo nào.
– “Tất cả dữ liệu kia, từ đâu mà ra?” – cô hỏi.
– “Từ những người từng ngồi cùng bàn với tôi,” – anh đáp, môi mím chặt. – “Và từ một kẻ tôi từng tin là anh em.”
Ánh nhìn của Bình thoáng đau, rồi lại hóa cứng rắn.
– “Nhưng cô đến đây không phải để nghe tôi than vãn, đúng không?”
– “Không,” – An Yên gật đầu. – “Tôi muốn biết: anh có định phản công không?”
Câu hỏi khiến anh khẽ cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày.
– “Tất nhiên. Nhưng không phải bằng cách họ mong.”
An Yên im lặng. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng người đàn ông trước mặt mình không phải kẻ chạy trốn. Anh là người đang chờ đúng thời điểm để đánh trả.
Trước khi rời đi, cô quay lại, khẽ nói:
– “Nếu anh thật sự vô tội, tôi sẽ giúp anh kể lại câu chuyện đúng cách.”
Bình nhìn theo bóng cô biến mất nơi hành lang tối. Trong lòng anh, có thứ gì đó vừa nhen lên — không phải hy vọng, mà là niềm tin. Niềm tin rằng, giữa cả biển người quay lưng, vẫn có một người dám tin vào sự thật.