Buổi sáng, bầu trời xám đục. Sảnh tầng trệt NovaCorp vẫn đầy phóng viên, nhưng hôm nay, không ai cười nói. Không khí như chùng xuống bởi tin tức vừa nổ ra trên truyền hình quốc gia:
“Cơ quan điều tra chính thức ra lệnh triệu tập ông Lâm Bình – Tổng Giám đốc NovaCorp – để làm rõ nghi án thất thoát vốn đầu tư dự án ApexX.”
Chiếc xe đen của Cục điều tra đỗ trước cổng. Lâm Bình bước ra khỏi thang máy, áo sơ mi trắng, không cà vạt, gương mặt bình thản đến lạ. Mọi người trong công ty đứng dọc hành lang, ánh mắt hoang mang, có kẻ cúi đầu, có người tránh né. Chỉ có trợ lý Duy tiến lại, run giọng:
– “Anh Bình… tài khoản công ty vừa bị phong tỏa. Toàn bộ giao dịch bị đóng băng. Ngân hàng nói họ nhận chỉ thị trực tiếp từ cơ quan điều tra.”
Bình gật nhẹ, như thể điều đó nằm trong dự tính.
– “Còn hội đồng cổ đông?”
– “Một nửa đang yêu cầu anh tạm rút khỏi vị trí điều hành.”
Một thoáng im lặng. Anh nhìn khắp hành lang, nơi từng bức ảnh vinh danh, từng dòng chữ “NovaCorp – vươn tầm thế giới” giờ như mỉa mai.
– “Nói với họ…” – anh dừng lại, giọng trầm xuống – “NovaCorp không phải đứa con tôi để mặc người khác giành lấy.”
Bước ra khỏi tòa nhà, anh đối diện với hàng chục máy quay. Đèn flash lóe lên chói mắt.
– “Ông Bình, ông có lời gì về cáo buộc rút vốn?”
– “Ông có thừa nhận dự án ApexX chỉ là vỏ bọc tài chính?”
– “Ông bị điều tra thật hay chỉ là chiêu PR?”
Anh không nói gì. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, từng bước đi giữa vòng vây ồn ào. Trong khoảnh khắc đó, Lâm Bình không còn là doanh nhân hào nhoáng, mà là người đang bị cả thế giới phán xét.
Tại phòng thẩm vấn, không khí lạnh lẽo. Viên điều tra viên mở tập hồ sơ dày cộp, giọng đều đều:
– “Ông Lâm Bình, chúng tôi có bằng chứng về việc tiền từ quỹ đầu tư Singapore bị chuyển sang tài khoản trung gian ở Hồng Kông, có liên hệ với ông.”
– “Bằng chứng của các anh được xác thực từ đâu?” – Bình hỏi lại, ánh mắt bình tĩnh.
– “Từ dữ liệu của chính hệ thống ApexX.”
– “Vậy hệ thống đó do ai cung cấp dữ liệu?”
– “Một người từng là giám đốc kỹ thuật của ông. Kha Vũ.”
Lâm Bình khẽ cười. Một nụ cười nhạt, gần như không cảm xúc.
– “Thú vị thật. Người tạo ra hệ thống giờ quay lại làm nhân chứng.”
– “Ông có thừa nhận đã rút tiền?”
– “Không.” – Anh đáp dứt khoát. – “Nhưng tôi thừa nhận, mình đã quá tin người.”
Người điều tra im lặng, ghi chép gì đó. Cuộc thẩm vấn kéo dài đến chiều. Khi Bình bước ra, ánh nắng cuối ngày nhuộm hành lang vàng cam, nhưng lòng anh lại tối sầm.
Trên màn hình điện thoại, một tin nhắn đến từ số lạ:
“Anh không đơn độc. Em đang theo dấu luồng tiền. Đừng ký gì cả.” – A.Y.
Anh khẽ nhếch môi. Cô gái phóng viên ấy… không chỉ nói suông.
Tối, tại quán cà phê nhỏ ở quận 3, An Yên đang gõ máy tính, ánh mắt chăm chú. Cô vừa phát hiện một chi tiết lạ trong hồ sơ tài chính: tài khoản trung gian ở Hồng Kông không chỉ nhận tiền từ NovaCorp, mà còn từ TechSphere, một công ty đối thủ từng cạnh tranh với ApexX trong lĩnh vực blockchain.
Cô siết chặt tay. Có ai đó đang dựng nên cả một vở kịch hoàn hảo để hạ bệ Lâm Bình. Và người đứng sau… có lẽ không chỉ là Kha Vũ.
Cùng lúc đó, ở căn hộ cao tầng, Bình đứng trước cửa sổ nhìn ra thành phố. Bên dưới, đèn xe nhấp nháy như vô số con mắt dõi theo. Anh biết, trò chơi quyền lực thật sự chỉ mới bắt đầu.
“Các người muốn hủy tôi? Được thôi,” – anh thì thầm – “nhưng tôi sẽ khiến các người phải trả giá.”