Người ta thường nói, bước chân vào một tập đoàn đa quốc gia, nhất là vào vị trí thư ký của tổng giám đốc, không khác gì đặt chân vào một mê cung đầy áp lực và cạnh tranh. Nhưng đối với Trần Ngọc Vy, mọi thứ dường như chỉ là một thử thách mà cô sẵn sàng đón nhận.
Sáng sớm thứ Hai, Vy đứng trước tòa nhà chọc trời của Tập đoàn Lục Thịnh, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính trong suốt, phản chiếu hình dáng cô trên nền sảnh rộng lớn. Tay cầm túi xách nhỏ, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Cô đã chuẩn bị kỹ càng: quần âu đen, áo sơ mi trắng, tóc búi gọn gàng, vẻ ngoài hoàn hảo để không bị lu mờ giữa biển người nơi công sở.
“Chúc cô may mắn,” cô tự nhủ, rồi bước vào sảnh.
Sảnh lớn im lìm đến mức mỗi bước chân như vang vọng lại, tạo cảm giác trống trải và uy nghiêm. Nhân viên lễ tân chào cô một cách lịch sự nhưng lạnh lùng, ánh mắt lướt qua như để kiểm tra mức độ “đáng tin cậy” của cô. Vy mỉm cười gượng gạo, cảm giác áp lực càng nặng thêm.
Chỉ ít phút sau, cô được dẫn lên tầng cao nhất, nơi văn phòng của Tổng giám đốc Lục Thần tọa lạc. Cửa kính lớn mở ra trước mặt, bên trong là một không gian rộng, tối giản nhưng sang trọng đến mức gần như lạnh lùng. Và rồi, lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh – Lục Thần, người đàn ông đứng sau thành công của tập đoàn này, được cả giới kinh doanh tôn kính nhưng cũng khiếp sợ.
Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài thành phố, dáng người thẳng tắp trong bộ vest màu than, mái tóc đen bóng lộn xộn một cách có chủ ý. Nhìn từ xa, không ai nghĩ rằng anh từng trải qua tổn thương hay mất mát. Vẻ ngoài hoàn hảo ấy khiến Vy cảm giác tim mình lỡ một nhịp.
“Cô là thư ký mới?” giọng anh vang lên, trầm, chắc, nhưng không hề pha chút thân thiện.
Vy hơi giật mình, cúi gọn người chào:
“Vâng, em là Trần Ngọc Vy, rất hân hạnh được làm việc cùng anh.”
Lục Thần không trả lời ngay, chỉ nhíu mày, ánh mắt dường như đang đo đạc năng lực của cô. Khoảng không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng.
Vy được hướng dẫn chỗ ngồi cạnh bàn làm việc của anh. Cô sắp xếp hồ sơ, bật laptop, cố gắng bình tĩnh để không lộ sự lo lắng. Và ngay khi cô định mở lời, Lục Thần lên tiếng:
“Đừng nghĩ tôi sẽ dễ tính với thư ký mới. Công việc ở đây không chỉ là sắp xếp hồ sơ hay đặt lịch. Cô phải hiểu rõ công ty, hiểu rõ tôi, và hơn hết, không được mắc sai lầm.”
Vy gật đầu, cố nén cảm giác áp lực đang dâng trào trong lồng ngực. “Vâng, em sẽ cố gắng.”
Buổi sáng trôi qua trong yên lặng. Vy chủ động quan sát mọi chi tiết: cách anh đọc báo cáo, cách anh giao tiếp với nhân viên khác, thậm chí cả cách anh nhíu mày khi nhìn vào màn hình. Mỗi hành động đều cho thấy anh là người cầu toàn, tỉ mỉ đến mức khó tin.
Đến giữa trưa, một email quan trọng từ đối tác quốc tế đến. Anh nhíu mày, nhấn mạnh vài chi tiết pháp lý mà Vy thoáng nhận ra có vấn đề. Cô nén hồi hộp, lên tiếng:
“Anh Lục, nếu để em kiểm tra kỹ một lần nữa, có thể phát hiện lỗi nhỏ trước khi phản hồi họ.”
Lục Thần quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng ngạc nhiên:
“Cô dám nói với tôi sao?”
Vy không lùi lại, giọng điệu tự tin:
“Em chỉ muốn đảm bảo công việc được chính xác, tránh rủi ro cho công ty.”
Khoảnh khắc yên lặng kéo dài, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Cuối cùng, anh gật nhẹ, như chấp nhận sự can đảm của cô. “Được. Làm đi.”
Vy hít một hơi, mở email và bắt đầu rà soát từng chi tiết. Thời gian trôi qua, cô phát hiện ra những sai sót mà ngay cả một nhân viên kinh nghiệm cũng dễ bỏ qua. Khi cô báo cáo xong, Lục Thần nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng lần đầu tiên lộ vẻ tán thưởng.
Chiều đến, Vy thu dọn hồ sơ, chuẩn bị rời văn phòng. Anh bất ngờ gọi:
“Ngọc Vy, ngày mai, đến sớm hơn 15 phút. Chúng ta có việc quan trọng phải chuẩn bị.”
Vy mỉm cười, cảm thấy trong lòng một niềm vui khó tả. Dù chưa hiểu anh nhiều, nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng một sợi dây vô hình đã kết nối hai người, bắt đầu từ công việc, từ sự tin tưởng.
Trên đường về nhà, Vy nghĩ về ánh mắt của Lục Thần. Lạnh lùng, khó gần… nhưng cũng đầy sức hút. Và cô tự nhủ: “Ngày mai, sẽ còn nhiều thử thách nữa. Nhưng em sẵn sàng đối mặt.”