Sáng thứ Năm, Trần Ngọc Vy bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Sau khoảnh khắc riêng tư và tin tưởng lẫn nhau ngày hôm qua, cô biết rằng công việc hôm nay sẽ không hề dễ dàng.
Chưa kịp ổn định chỗ ngồi, điện thoại nội bộ rung lên. Một thông báo khẩn từ bộ phận kinh doanh: một đối tác quan trọng đang đe dọa hủy hợp đồng chiến lược, vì lý do chưa rõ ràng. Cô khẽ nhíu mày, lập tức nắm lấy laptop và chuẩn bị phân tích tình hình.
Lục Thần bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần căng thẳng:
“Cô đã xem thông tin chưa?”
Vy gật đầu, giọng điệu chắc chắn:
“Dạ, em vừa nhận được thông báo. Em đang chuẩn bị các phương án phản hồi và dự phòng.”
Anh nhíu mày, tiến lại gần, giọng trầm mà uy lực:
“Đây là vấn đề nghiêm trọng. Tôi muốn cô trực tiếp theo dõi và phối hợp với phòng pháp lý, kinh doanh để xử lý.”
Vy hít một hơi sâu, cảm giác áp lực dồn lên vai nhưng cũng thấy tinh thần mình được thử thách. Cô lập tức liên lạc với các bộ phận liên quan, rà soát hợp đồng, chuẩn bị các kịch bản phản ứng. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, từng con số, từng chi tiết không được bỏ sót.
Khi cuộc họp khẩn bắt đầu, không khí căng thẳng đến mức ai cũng cảm nhận rõ. Lục Thần điều hành cuộc họp bằng ánh mắt sắc bén và giọng điệu trầm, nhưng lần này, Vy cảm nhận được một điều khác: anh đang quan sát cô, dõi theo từng hành động, từng câu trả lời, để xem cô xử lý tình huống như thế nào.
Đối tác đưa ra những yêu cầu bất ngờ, đòi hỏi thay đổi nhiều điều khoản quan trọng. Hầu hết các thành viên ban giám đốc đều lúng túng, nhưng Vy giữ bình tĩnh, trình bày phương án chi tiết, vừa hợp lý, vừa thuyết phục, đồng thời đề xuất các bước dự phòng.
Lục Thần nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng lộ vẻ ấn tượng:
“Cô dám đối diện trực tiếp với họ, mà không e dè? Tôi chưa từng thấy một thư ký xử lý tình huống như vậy.”
Vy cúi đầu, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn:
“Em nghĩ đây là trách nhiệm của mình. Chỉ cần mọi việc ổn thỏa, em sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
Khoảng lặng kéo dài vài giây, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong ánh mắt sắc lạnh của anh, cô cảm nhận được sự tin tưởng và đánh giá cao – thứ cảm giác khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cuộc họp kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, căng thẳng nhưng hiệu quả. Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng và khả năng phân tích tinh tế của Vy, các phương án được ban giám đốc chấp thuận, đối tác cuối cùng cũng đồng ý giữ nguyên hợp đồng với một số điều chỉnh nhỏ.
Sau cuộc họp, Lục Thần bước lại gần Vy, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng:
“Hôm nay cô làm rất tốt. Tôi… thực sự tin tưởng cô. Nếu không có cô, tôi sẽ phải tự mình xử lý tình huống này và có thể mắc sai lầm.”
Vy đỏ mặt, cúi đầu:
“Em chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.”
Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy uy lực:
“Đúng, nhưng hôm nay… cô cho tôi thấy rằng, tôi có thể dựa vào cô. Cô không chỉ xuất sắc, mà còn khiến tôi cảm thấy yên tâm.”
Khoảnh khắc ấy, không gian văn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhịp đồng hồ và nhịp tim của Vy. Cô nhận ra rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Lục Thần không còn chỉ là công việc. Sự tin tưởng, ngưỡng mộ và những rung động tinh tế đã bắt đầu len lỏi, tạo nên một sợi dây vô hình giữa hai người.
Khi đồng hồ điểm 17 giờ, Vy chuẩn bị rời văn phòng, thì anh gọi lại:
“Cô… đi từ từ. Ngày mai còn nhiều việc. Tôi muốn cô nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị tinh thần.”
Vy ngoái lại nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy cảm xúc:
“Dạ, em sẽ nghỉ ngơi. Cảm ơn anh.”
Ở văn phòng trống, Lục Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm và suy tư:
“Cô ấy… không chỉ xuất sắc trong công việc, mà còn khiến tôi muốn bảo vệ và gần gũi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cảm giác này… thật khác biệt, nhưng cũng rất thật.”
Ngày hôm nay kết thúc với áp lực công việc, nhưng cũng mở ra một bước tiến mới trong mối quan hệ giữa hai người: từ sự tin tưởng công việc, đến những rung động tinh tế và cảm xúc dần dần được hé lộ, chuẩn bị cho những diễn biến phức tạp và gần gũi hơn trong các chương tiếp theo.