lý do khiến anh lạnh lùng

Chương 9: Khoảnh khắc riêng tư


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Tư, Trần Ngọc Vy vẫn bận rộn với công việc như mọi ngày. Tuy nhiên, cảm giác hôm nay khác hẳn. Sau những cuộc họp căng thẳng liên tiếp, cô cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong thái độ của Lục Thần. Anh không còn hoàn toàn lạnh lùng, đôi khi ánh mắt hướng về cô nhẹ nhàng hơn, và có những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.

Buổi chiều, khi phần lớn nhân viên đã rời văn phòng, Vy vẫn còn ở lại, rà soát hồ sơ chuẩn bị cho báo cáo tuần tới. Ánh sáng từ cửa sổ dần nhạt, tạo nên một không gian yên tĩnh và hơi ấm. Cô nghe tiếng bước chân quen thuộc, và khi quay lại, thấy Lục Thần đứng ngay sau lưng, tay cầm một tách cà phê.

“Cô làm việc muộn vậy sao?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng không còn sắc lạnh tuyệt đối.

Vy mỉm cười, hơi đỏ mặt:

“Dạ, em muốn hoàn thành hết công việc hôm nay để ngày mai không bị áp lực.”

Anh bước lại gần, đặt tách cà phê xuống bàn của cô:

“Uống đi. Còn mệt thì nghỉ một chút.”

Vy hơi ngạc nhiên, ánh mắt dõi theo anh: đây là lần đầu tiên anh chủ động quan tâm theo cách gần gũi như vậy. Cô cầm tách cà phê, cảm giác ấm áp lan tỏa, trái tim cũng theo đó rung động nhẹ.

Trong lúc Vy cúi đầu uống, Lục Thần đứng bên bàn, nhìn cô chăm chú. Anh chậm rãi nói:

“Hôm nay cô làm rất tốt trong cuộc họp sáng nay. Tôi… thực sự tin tưởng vào năng lực và cách xử lý tình huống của cô.”

Vy hít một hơi sâu, cảm thấy bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Em… em chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.”

Anh bước thêm một bước, ánh mắt sâu thẳm:

“Đúng, nhưng tôi không nhiều lần tin tưởng ai như vậy. Cô làm tôi cảm thấy… khác biệt.”

Khoảnh khắc ấy, không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh. Vy không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng trong lòng cảm nhận rõ rệt sự ấm áp và an toàn – một cảm giác chưa từng có khi đứng cạnh một tổng giám đốc lạnh lùng.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên hồ sơ trên bàn, nhìn vào mắt cô:

“Tôi biết rằng quá khứ của tôi không dễ dàng, và tôi không muốn ai làm tổn thương mình. Nhưng… cô, cô khiến tôi muốn mở lòng.”

Vy đỏ mặt, cúi đầu, tim đập dồn dập:

“Em… em sẽ không làm anh tổn thương. Chỉ cần anh tin em, như em tin anh trong công việc.”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, ánh mắt hai người chạm nhau. Không khí vừa căng thẳng vừa dịu dàng, vừa công việc vừa tình cảm, tạo nên một cảm giác gần gũi kỳ lạ. Vy nhận ra rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Lục Thần không còn chỉ là cấp trên – cấp dưới, mà đã bước sang một ngưỡng mới, đầy tin tưởng và rung động.

Anh rút tay khỏi hồ sơ, giọng trầm mà chắc:

“Ngày mai chúng ta còn nhiều việc, nhưng hôm nay… cảm ơn cô. Cô làm tôi thấy tin tưởng hơn vào mọi thứ – và cả bản thân mình.”

Vy mỉm cười, trái tim vẫn còn rung động:

“Em sẽ cố gắng hơn nữa, anh yên tâm.”

Khi cô chuẩn bị rời văn phòng, anh gọi lại:

“Cô… đi từ từ. Tôi sẽ không vội.”

Vy ngoái lại nhìn, thấy ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn đầy quyền lực. Cô bước ra, lòng đầy hứng khởi và bối rối. Khoảnh khắc riêng tư hôm nay, dù ngắn ngủi, đã mở ra một bước tiến trong mối quan hệ giữa hai người: tin tưởng, rung động và một chút e thẹn nhưng rất thật.

Ở văn phòng trống, Lục Thần đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra xa, nhưng lần này không còn lạnh lùng hoàn toàn. Anh tự nhủ:

“Cô ấy… không chỉ xuất sắc trong công việc, mà còn khiến tôi muốn bảo vệ, muốn gần gũi. Lần đầu tiên, tôi thấy cảm giác này… thật khó diễn tả.”

Bữa chiều đó, bầu không khí yên tĩnh của văn phòng như chứa đựng những rung động âm thầm, kéo dài mãi trong lòng cả hai. Dù chưa nói ra lời nào, nhưng cả Vy và Lục Thần đều hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa họ đã bước sang một chương mới – nơi công việc, tình cảm và sự tin tưởng hòa quyện, âm thầm nhưng mạnh mẽ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×