ma linh – lời nguyền và dấu tích

Chương 1: Chuyến trở về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng phủ khắp con đường đất ngoằn ngoèo dẫn vào làng Ma Linh. Hải ngồi trong chiếc xe cũ của mình, tay lái chầm chậm, mắt dõi theo những bóng cây cao vút mọc sát nhau, che kín những tia nắng yếu ớt đầu ngày. Thành phố rộn rã, ồn ào, náo nhiệt đã trở thành một ký ức xa vời; chỉ còn lại cái cảm giác trống trải, nhẹ nhàng mà kì lạ, len lỏi khắp tâm trí anh. Những mái nhà lợp ngói âm u thấp thoáng giữa sương, lác đác vài người đi chậm rãi trên đường đất, ánh mắt họ như chứa đựng bao điều thầm kín.

Hải đã không trở về làng từ hơn mười năm nay. Mười năm trôi qua, những kỷ niệm tuổi thơ dường như đã nhòe mờ, chỉ còn lại cái hình ảnh quê nhà xa xăm trong tâm tưởng. Nhưng lần trở về này, không còn là những buổi hè ồn ào với tiếng cười bạn bè, mà là một cảm giác gì đó nặng nề, u tối. Anh lẩm bẩm một mình: “Có lẽ mọi thứ đã thay đổi nhiều rồi…”

Xe dừng trước cổng làng. Hải hít một hơi dài, mở cửa bước xuống. Không khí lạnh lẽo khiến lông tóc dựng đứng, sương mù dày đặc quanh thân thể anh như muốn xâm nhập vào từng thớ da thịt. Đất ẩm mùi lá rụng, gió nhẹ thổi qua, vần vũ những chiếc lá vàng úa, tạo ra những âm thanh rợn ngợp trong tĩnh lặng. Hải cảm giác có gì đó không bình thường.

Đang loay hoay lấy hành lý từ cốp xe, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ con hẻm nhỏ giữa làng. Lan. Bạn gái thời thơ ấu. Chẳng còn là cô bé tinh nghịch ngày nào, giờ Lan đã trở thành cô gái mười tám đôi mươi, gương mặt hiền hậu nhưng đôi mắt sáng tinh anh, vẫn giữ nguyên nét nhạy bén và tò mò.

“Ôi… Hải thật sao?” Lan tiến lại gần, nụ cười mỉm trên môi nhưng đôi mắt lại chứa đựng một vẻ lo lắng khó tả.

“Lan… Mọi thứ… thay đổi nhiều quá,” Hải thốt lên. Anh nhận ra mái tóc cô dài hơn, làn da rám nắng của một người con gái sống giữa rừng núi. Nhưng nỗi lo âu của Lan không giấu nổi: “Anh không biết đâu, làng mình… có nhiều chuyện lạ lắm. Người ta bảo, từ khi ông bà Trường già còn sống, đêm nào cũng có… người mặc áo trắng đi quanh làng.”

Hải cười khẩy, cố gắng tỏ ra bình thản: “Người mặc áo trắng? Nghe như chuyện cổ tích ấy nhỉ?” Nhưng trong lòng anh, một cảm giác rờn rợn dần len lỏi. Anh nhận thấy mọi thứ trong làng đều có vẻ bị bao phủ bởi một lớp u ám, tĩnh lặng đến mức khó chịu.

Lan dẫn Hải đi quanh làng. Những ngôi nhà thấp lúp xúp, mái ngói rêu phong ẩm mốc, những cửa sổ đóng kín, dường như không một ai ra ngoài vào ban đêm. Những ánh mắt dò xét của dân làng dừng lại trên Hải, rồi vội lẩn vào sau cửa, để lại cho anh một cảm giác lạnh lẽo và cô độc.

“Hai năm trước, mấy đứa trẻ trong làng còn thấy bóng người trắng này quanh làng,” Lan nói nhỏ. “Nhưng bây giờ, hình như nó xuất hiện nhiều hơn, dữ hơn…”

Hải không trả lời ngay. Anh cảm nhận được gió lạnh buốt thấu da, và tiếng rì rầm của những chiếc lá như thì thầm, tạo ra một âm thanh rợn người. Anh không biết có phải trí tưởng tượng đang khiến mình sợ hay là sự thật.

Họ đi dọc con đường đất dẫn ra bìa rừng. Mặt trời vừa ló dạng, nhưng sương mù vẫn dày đặc, bầu trời xám xịt khiến mọi thứ trở nên ảm đạm. Hải nhận ra có những dấu chân trên mặt đất ướt, nhưng không có ai đi qua. Chúng chạy thẳng đến con suối nhỏ, rồi biến mất. “Lan… Chuyện này là sao?” Hải hỏi, giọng trầm xuống.

Lan im lặng một hồi lâu, rồi nói: “Người ta nói, đó là dấu vết của linh hồn. Những ai phạm điều cấm kỵ trong làng sẽ bị tìm đến. Và… không phải tất cả ai cũng sống sót trở về.”

Hải rùng mình. Anh đã từng nghe câu chuyện dân gian về lời nguyền, nhưng giờ đây, đứng giữa khung cảnh hiện thực, anh thấy nỗi sợ không còn là câu chuyện cổ tích. Hình ảnh những ngôi mộ cổ lẩn khuất trong rừng, sương mù dày đặc và những dấu chân bí ẩn khiến tim anh đập nhanh.

Họ tiếp tục đi, dọc theo con đường cũ mà Hải đã từng chạy nhảy khi còn nhỏ. Một ngôi nhà bỏ hoang bên đường, cửa sổ vỡ, cây cối mọc um tùm. Lan dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong: “Đêm nào, người ta cũng nghe thấy tiếng khóc ở đây. Tiếng khóc ấy… không phải của người sống.”

Hải nín thở. Một cơn gió thổi qua, những cành cây va vào cửa sổ, phát ra tiếng kêu khô khốc. Anh cảm giác như có ai đó đang đứng sau lưng mình.

Lan đưa tay kéo Hải đi nhanh hơn: “Chúng ta về thôi, sắp đến nhà ông lão Trường rồi. Anh ấy… có thể sẽ giải thích cho mọi chuyện.”

Hải gật đầu, nhưng lòng vẫn còn nặng trĩu. Ông lão Trường – người nắm giữ nhiều bí mật cổ xưa của làng, là người duy nhất có thể giải thích những điều kỳ lạ này. Anh tự hỏi: những gì mình sắp nghe, có đáng để đối mặt với sự thật hay không?

Khi họ tới nhà ông lão, căn nhà cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa những cây cổ thụ cao. Khói bếp bay lên qua mái ngói rêu phong, mang theo mùi nhang trầm đặc trưng. Ông lão Trường ngồi trước hiên, mắt nhắm, nhưng khi mở mắt, ánh nhìn sâu sắc, nghiêm nghị, như xuyên thấu tâm can người khác.

“Ồ… Hải à… Ta đã chờ cậu lâu rồi,” ông lão nói, giọng trầm buồn. “Cậu trở về đúng lúc. Ngôi làng này… không còn yên bình như trước nữa.”

Hải lặng người. Một cảm giác gì đó vừa kinh ngạc, vừa rùng rợn, len lỏi khắp cơ thể. Anh nhìn xung quanh, thấy những bức tường rêu phong, những bức tượng cổ cũ kỹ, và những vật dụng dân gian lạ lùng được đặt khắp nơi. Mọi thứ đều khiến anh cảm nhận rằng có một sức mạnh vô hình đang bao trùm cả ngôi làng.

Ông lão Trường mời họ vào trong nhà, thắp lên những ngọn nến tỏa ánh sáng vàng nhạt. Trên bàn, những bức ảnh cũ, những vật chứng cổ xưa chất đầy, kể một câu chuyện mà Hải chưa từng nghe. Ông lão hắng giọng: “Cậu phải biết rằng, lời nguyền không chỉ là truyền thuyết. Nó đang hiện hữu. Và từ bây giờ, cậu sẽ phải chứng kiến…”

Hải cảm thấy tim mình như lồng lên. Trong ánh sáng nhạt của ngọn nến, bóng ông lão Trường hiện ra dài ngoằn, vừa bí ẩn vừa uy nghi. Anh hiểu rằng lần trở về này sẽ không chỉ là gặp lại tuổi thơ, mà là bước vào một cõi u tối mà bản thân chưa từng tưởng tượng.

Sương mù ngoài cửa sổ dày đặc, tiếng lá rì rầm như tiếng thì thầm, và bóng tối ngoài làng như đang chờ đợi. Hải hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng, một dự cảm lạnh sống lưng khiến anh biết: ngôi làng Ma Linh, với lời nguyền cổ xưa, sắp bắt đầu hé lộ những bí mật ghê rợn…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×