ma linh – lời nguyền và dấu tích

Chương 2: Gặp lại Lan và dấu hiệu lời nguyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hải thức dậy khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua những tán cây rừng, len lỏi vào căn nhà cũ kỹ của ông lão Trường. Không khí trong phòng nặng trĩu, thoang thoảng mùi nhang và mùi đất ẩm, khiến anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều đang nín thở chờ đợi. Bên ngoài, sương mù vẫn bao phủ làng, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, như những bóng ma thoáng hiện.

Lan đã thức từ sớm, cô ngồi bên bậu cửa sổ, ánh mắt hướng ra phía con đường dẫn vào làng. Khi nhìn thấy Hải, cô mỉm cười nhưng nụ cười ấy chứa đựng một vẻ lo âu khó tả. “Anh ngủ ngon chứ?” Lan hỏi, giọng dịu dàng nhưng run rẩy.

“Ngủ ngon thì cũng không hẳn…” Hải đáp, mắt nhìn quanh căn phòng cũ. Anh thấy những vật dụng dân gian được bày biện khắp nơi: những bức tượng gỗ với ánh mắt dường như đang nhìn mình, những bình hoa khô và các câu chú cổ xưa viết trên giấy vàng rực rỡ. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm tâm trí anh, như thể căn phòng chứa đầy những linh hồn chưa siêu thoát.

Lan đứng dậy, đi vòng quanh căn nhà. “Hải à… làng mình bây giờ không giống trước. Ngày nào cũng có chuyện kỳ lạ, tiếng bước chân trong đêm, bóng trắng xuất hiện, người dân lác đác biến mất…” Cô thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất lực.

Hải im lặng. Anh nghe tiếng gió rít qua những cành cây, lá rơi xào xạc trên mái nhà, tạo ra âm thanh rợn người. Tất cả dường như đang cảnh báo một điều gì đó, nhưng anh chưa thể xác định. Anh nhận ra rằng, lần trở về này sẽ không chỉ là gặp lại tuổi thơ, mà còn là bước vào một thế giới u tối mà anh chưa từng tưởng tượng.

Lan kéo anh ra khỏi nhà, dẫn đi quanh làng. Con đường đất ẩm ướt, những ngôi nhà mái ngói rêu phong thấp thoáng trong sương. Hải nhận thấy mọi thứ đều im lìm, tĩnh lặng đến mức khó chịu. Không có tiếng chim hót, không một đứa trẻ nô đùa, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhỏ bên cạnh làng.

“Anh có thấy gì không?” Lan hỏi, giọng thấp. Hải lắc đầu, nhưng mắt anh dõi theo từng bóng cây, từng mái nhà, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Họ đến gần bìa rừng, nơi có cây đa cổ thụ mà Lan từng kể. Gốc cây to, rễ chằng chịt, bám vào mặt đất như những ngón tay khổng lồ. “Đêm nào, người ta cũng thấy bóng trắng quanh cây này,” Lan nói, giọng thì thầm. “Người ta bảo, đó là linh hồn oan uổng của người phụ nữ từng bị hại cách đây trăm năm. Bóng trắng ấy tìm kiếm những ai phạm cấm kỵ.”

Hải rùng mình. Anh nhìn thấy một dấu chân in trên mặt đất ẩm, nhưng xung quanh không có ai. Dấu chân dẫn đến bìa rừng, rồi biến mất giữa lớp sương mù dày đặc. Một cảm giác lạnh sống lưng xâm chiếm anh, khiến tim đập mạnh hơn.

Lan đưa tay kéo anh đi nhanh hơn, ánh mắt luôn nhìn quanh, cảnh giác. “Chúng ta nên quay về, ông lão Trường sẽ giải thích mọi chuyện.” Nhưng Hải vẫn tò mò, bước chân anh chậm lại, mắt nhìn sâu vào lớp sương mù. Anh nhận ra rằng, có điều gì đó không bình thường đang xảy ra trong làng.

Trên đường về, họ bắt gặp một nhóm trẻ con đang chơi gần bìa rừng. Những đứa trẻ này im lặng, ánh mắt nhìn Hải và Lan với vẻ lo lắng. Một bé gái bỗng lên tiếng: “Chú Hải… đừng đi ra ngoài vào ban đêm. Người mặc áo trắng… sẽ tìm thấy…” Giọng cô bé run rẩy, khiến Hải không khỏi rùng mình.

Lan vội kéo Hải đi tiếp, không muốn trẻ con lo sợ thêm. Nhưng Hải nhìn lại, ánh mắt dõi theo lớp sương mù phía bìa rừng, nơi bóng trắng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Anh tự hỏi: lời nguyền cổ xưa mà ông lão Trường từng nhắc đến, liệu có thực sự tồn tại?

Khi trở về nhà ông lão Trường, không khí trở nên nặng nề hơn. Ông lão đang ngồi trước hiên, mắt nhắm, nhưng khi mở ra, ánh mắt ông sâu sắc và nghiêm nghị. “Các con trở về đúng lúc,” ông nói, giọng trầm buồn. “Làng này không còn yên bình như trước nữa. Những dấu hiệu xuất hiện nhiều hơn, và bóng trắng sẽ không chỉ xuất hiện một lần nữa.”

Hải ngồi xuống, lắng nghe ông lão kể về vụ án cách đây trăm năm. Một người phụ nữ bị oan tử, trước khi chết đã nguyền rằng bất cứ ai phạm điều cấm kỵ trong làng sẽ bị bóng trắng tìm đến. Mỗi năm, bóng trắng hiện lên để kiểm tra, trừng phạt những kẻ không tôn trọng quy tắc của làng.

Lan bổ sung: “Anh phải biết rằng, những gì xảy ra trong làng không chỉ là truyền thuyết. Người dân đã thấy nó bằng mắt, nghe nó bằng tai. Mọi chuyện đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.”

Hải cảm nhận tim mình đập mạnh. Anh không còn coi đây là câu chuyện cổ tích nữa. Mọi dấu hiệu đều cho thấy lời nguyền tồn tại, và bây giờ, anh đang đứng trước cánh cửa mở vào thế giới u tối, nơi bóng trắng và những linh hồn oan uổng chưa siêu thoát đang chờ đợi.

Ông lão Trường dẫn Hải và Lan vào trong nhà, thắp những ngọn nến tỏa ánh sáng vàng nhạt. Trên bàn, những bức ảnh cũ, những vật chứng dân gian kể về những câu chuyện rùng rợn của làng Ma Linh. “Cậu sẽ phải chứng kiến mọi chuyện bằng mắt mình,” ông lão nói, giọng nghiêm trọng. “Và từ bây giờ, cậu không thể rút lui nữa. Bóng trắng đang trở lại, và nó sẽ thử thách tất cả những ai dám đối mặt.”

Hải nhìn ra cửa sổ, sương mù vẫn dày đặc. Những chiếc lá rung lên theo gió, phát ra âm thanh như tiếng thở của bóng tối. Anh biết rằng, lần trở về này sẽ thay đổi mọi thứ. Anh đã bước vào ngôi làng Ma Linh, nơi lời nguyền cổ xưa không chỉ là câu chuyện kể, mà là hiện thực rùng rợn mà anh phải đối mặt.

Cả đêm hôm ấy, Hải không ngủ được. Tiếng gió, tiếng lá, những âm thanh kỳ lạ từ rừng và từ ngôi nhà cũ khiến anh cảm giác như có ai đó đang quan sát từng cử chỉ. Lan ngồi bên cạnh, im lặng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Họ biết rằng, đêm nay chỉ là khởi đầu của những thử thách rùng rợn sắp tới, khi bóng trắng sẽ xuất hiện một lần nữa, và họ sẽ phải đối diện trực tiếp với lời nguyền đã ngủ yên hàng trăm năm.

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua sương mù, chiếu lên con đường đất dẫn ra bìa rừng. Hải nhìn theo ánh trăng, lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò: ngôi làng Ma Linh, với tất cả những bí ẩn và bóng ma chưa siêu thoát, đang chờ đợi anh bước chân vào cõi u tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×