Đêm thứ ba tại làng Ma Linh không giống bất cứ đêm nào trước đây. Sương mù đặc quánh quấn quanh từng mái nhà, từng ngọn cây, và cả con đường đất ẩm ướt. Không khí tĩnh lặng đến mức mỗi bước chân, mỗi tiếng thở đều vang lên rùng rợn trong đêm tối. Hải thức dậy, cảm giác tim đập mạnh, cơ thể run rẩy như thể sẵn sàng đối mặt với một mối nguy vô hình.
Lan đã đứng sẵn bên cửa sổ, ánh mắt căng thẳng, dõi theo lớp sương mù dày đặc bao phủ bìa rừng. “Hải… đêm nay, thử thách sẽ nghiêm trọng hơn,” cô thì thầm. “Chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng. Bóng trắng không chỉ thử thách sự can đảm, mà còn kiểm tra tâm hồn và trí tuệ của người đối diện.”
Hải hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân. Anh hiểu rằng lần trở về này không chỉ là một chuyến đi để nhìn lại tuổi thơ, mà là bước vào một thế giới đầy nguy hiểm, nơi lời nguyền cổ xưa của ngôi làng Ma Linh đang thức giấc.
Họ rời nhà ông lão Trường, đi theo con đường đất dẫn ra bìa rừng. Sương mù quấn quanh họ như những chiếc tấm màn vô hình, cản trở tầm nhìn. Hải nhìn thấy bóng trắng mờ ảo lướt qua mái nhà, nhưng không phát ra tiếng động. Lan kéo tay anh đi nhanh hơn, mắt luôn dõi theo mọi chuyển động xung quanh.
“Chúng ta phải đi tới ngôi mộ cổ, nơi bóng trắng thường xuất hiện,” Lan nói nhỏ. “Đêm nay, nó sẽ không chỉ đi quanh làng, mà trực tiếp kiểm tra những ai xâm nhập.”
Hải gật đầu, bước chân cẩn trọng trên mặt đất ẩm. Mỗi bước đi đều làm anh cảm nhận rõ sự rùng rợn len lỏi khắp cơ thể. Tiếng gió rít qua những tán cây cao, tiếng lá khô va vào nhau, tạo thành những âm thanh kỳ lạ, khiến họ phải nhíu mày.
Khi đến gần ngôi mộ cổ, họ nhận ra dấu chân ướt in trên đất dẫn thẳng lên mộ, rồi biến mất giữa lớp sương mù. Lan thì thầm: “Đây là nơi bóng trắng tập trung năng lượng. Ai đến đây mà không đủ can đảm sẽ bị thử thách.”
Hải và Lan đứng nép sau gốc cây, quan sát. Bóng trắng xuất hiện, hình dáng trắng nhợt, không nét mặt, đôi mắt đen sâu thẳm. Nó lướt quanh ngôi mộ, phát ra âm thanh khẽ nhưng lạnh lùng, như tiếng thở hổn hển hòa cùng tiếng cười khẽ khàng rùng rợn. Hải cảm nhận một sức mạnh vô hình, như thể tim anh bị siết chặt.
Đột nhiên, bóng trắng lao về phía họ. Hải và Lan nép sát vào gốc cây, cơ thể run rẩy. Bóng trắng tiến gần, đôi mắt mờ ảo quét qua, và lớp sương mù quấn quanh thân hình như những chiếc rễ cây ma quái. Hải cảm thấy như bị hút vào khoảng không, tim đập nhanh đến mức anh tưởng như vỡ tung.
Lan thì thầm: “Hải… đừng sợ. Hãy bình tĩnh, theo dõi nó. Người ta nói bóng trắng tấn công những ai bộc lộ nỗi sợ.”
Họ lặng lẽ di chuyển, theo dõi bóng trắng. Nó lướt qua những cây cổ thụ, len lỏi qua rễ cây, phát ra âm thanh như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn. Hải cảm nhận nỗi sợ dâng lên, nhưng đồng thời là sự tò mò mãnh liệt. Anh tự hỏi: bóng trắng sẽ làm gì nếu biết họ đang theo dõi?
Ngay khi họ tiến đến gần hơn, bóng trắng biến mất. Nhưng không khí xung quanh trở nên đặc quánh, âm thanh rì rầm như tiếng thì thầm lan tỏa khắp nơi. Lan kéo Hải đi vòng quanh ngôi mộ, cố gắng tránh ánh mắt bóng trắng. Tiếng thở lạnh lùng vẫn vang lên khắp rừng, khiến họ cảm giác như hàng trăm linh hồn đang bao quanh.
Hải chợt nhận thấy có những dấu chân mới xuất hiện, in trên đất ẩm, nhưng không dẫn đến đâu cả. Chúng dường như xuất hiện và biến mất một cách kỳ lạ, như thể là lời cảnh báo trực tiếp. Lan nhìn anh, ánh mắt căng thẳng: “Đêm nay, bóng trắng sẽ thử thách cả tâm trí và trí nhớ của chúng ta. Nó kiểm tra ai dám bước vào lãnh thổ của nó.”
Họ tiếp tục đi dọc con đường mòn, bìa rừng dường như đang co lại, khiến không gian trở nên chật chội, ngột ngạt. Mỗi bước chân, mỗi tiếng thở đều vang lên như tiếng vọng trong đêm tối. Hải cảm nhận luồng khí lạnh buốt tràn khắp cơ thể, tim đập mạnh, nhưng anh không dám quay đầu lại.
Bóng trắng xuất hiện trở lại, lướt qua trước mặt họ. Lần này, nó phát ra âm thanh khẽ như tiếng khóc đau đớn, hòa cùng tiếng cười lạnh lùng. Lan nắm tay Hải, cố gắng trấn an: “Chúng ta phải theo dấu chân nó. Nếu không, nó sẽ quay lại tìm chúng ta.”
Họ bước theo dấu chân ướt in trên đất, xuyên qua lớp sương mù dày đặc. Bóng trắng biến mất một lúc, rồi xuất hiện trở lại gần ngôi mộ cổ. Hải cảm nhận rằng nó không chỉ là linh hồn, mà là thực thể có ý thức, biết quan sát và thử thách những ai xâm nhập lãnh thổ của nó.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, bóng trắng lao thẳng về phía họ, luồng khí lạnh buốt làm Hải và Lan đứng chết lặng. Họ co người lại, tim đập mạnh. Bóng trắng tiến gần hơn, phát ra âm thanh rùng rợn như tiếng thở hổn hển của hàng trăm linh hồn.
Lan thì thầm: “Hải… chúng ta phải đối diện. Chỉ có đối diện mới thoát khỏi thử thách.”
Hải gật đầu, hít sâu. Họ bước ra khỏi gốc cây, đứng đối diện bóng trắng. Luồng khí lạnh buốt quấn quanh họ, ánh mắt đen sâu thẳm của bóng trắng như xuyên thấu tâm can. Một thử thách khốc liệt bắt đầu: bóng trắng phát ra âm thanh rùng rợn, lớp sương mù quấn quanh cơ thể họ, khiến mọi giác quan căng thẳng đến tột độ.
Hải cảm nhận một sức mạnh vô hình tác động lên cơ thể, như thể mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều bị kiểm soát. Lan đứng cạnh, ánh mắt dõi theo mọi chuyển động của bóng trắng. Họ biết rằng nếu thể hiện nỗi sợ, thử thách sẽ thất bại.
Sau nhiều phút căng thẳng, bóng trắng chậm rãi lùi lại, phát ra âm thanh như tiếng thì thầm: “Hãy bước tiếp… nếu dám đối mặt…” Lớp sương mù từ từ tan, nhưng không khí vẫn nặng trĩu. Hải và Lan thở hổn hển, cơ thể run rẩy, nhưng nhận ra rằng họ đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Họ trở về nhà ông lão Trường, sương mù vẫn dày đặc, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống con đường đất. Ông lão Trường nhìn họ, ánh mắt sâu sắc: “Các con đã trải qua thử thách đầu tiên. Nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Lời nguyền vẫn còn đó, và bóng trắng sẽ còn thử thách các con dữ dội hơn…”
Hải và Lan ngồi im lặng, cảm nhận nỗi sợ và sự căng thẳng vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể. Họ biết rằng, đêm nay chỉ là khởi đầu của một chuỗi thử thách rùng rợn, nơi lời nguyền cổ xưa và bóng trắng chưa siêu thoát đang chờ đợi để kiểm tra cả tâm trí lẫn tinh thần họ.