ma linh – lời nguyền và dấu tích

Chương 4: Bóng trắng tấn công trực tiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ hai tại làng Ma Linh mang một không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Sương mù phủ dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo như bị nuốt chửng. Hải thức dậy với cảm giác tim đập nhanh, cơ thể run rẩy từ sâu bên trong. Anh nhìn quanh căn nhà cũ của ông lão Trường, nơi ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, tạo những bóng dài ngoằn ngoèo trên tường.

Lan đã thức, đứng bên cửa sổ, mắt dõi ra bìa rừng. Cô im lặng, nhưng ánh mắt căng thẳng, như chực chờ một điều gì đó ghê rợn. “Hải… đêm nay… nó sẽ xuất hiện trực tiếp,” cô nói, giọng run rẩy. Hải cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh đã nghe về bóng trắng, đã thấy nó từ tối hôm qua, nhưng giờ đây, nghe Lan nói, anh nhận ra rằng thử thách sắp tới sẽ không còn là quan sát nữa, mà là đối mặt.

Họ rời nhà ông lão Trường, đi dọc con đường đất ẩm ướt quanh làng. Gió thổi mạnh, làm rung chuyển những tán cây cao, tạo ra âm thanh rùng rợn như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn. Những bóng tối dày đặc bao quanh họ, và sương mù trở nên đặc quánh, khiến tầm nhìn chỉ còn vài mét.

Bất ngờ, từ phía bìa rừng, một hình hài trắng mờ hiện ra. Nó lướt nhẹ trên mặt đất, không hề phát ra tiếng bước chân, nhưng ánh mắt mờ ảo như xuyên thấu tâm can Hải và Lan. Hai người đứng chết lặng. Lan thì thầm: “Đó… nó biết chúng ta ở đây rồi.”

Hải cảm nhận tim mình như muốn vỡ tung. Anh muốn chạy, muốn la lên, nhưng đôi chân như bị đóng băng. Bóng trắng tiến lại gần, mờ ảo nhưng hình dáng rõ ràng hơn bao giờ hết: một thân hình trắng nhợt nhạt, không có nét mặt, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng.

Lan kéo tay Hải, cố trấn an: “Bình tĩnh… đừng để nó cảm nhận nỗi sợ của chúng ta. Người ta nói, bóng trắng tấn công những ai sợ hãi nhất.”

Hải gật đầu, hít sâu, cố gắng kiểm soát hơi thở. Nhưng ngay lúc ấy, bóng trắng phát ra âm thanh khẽ nhưng lạnh lùng: tiếng thở hổn hển như người đau đớn, hòa cùng tiếng cười khẽ khàng rùng rợn. Nó tiến đến gần hơn, lớp sương mù quấn quanh thân hình trắng, tạo ra những đường nét uốn lượn như những chiếc rễ cây ma quái.

Lan kéo Hải lẩn vào phía sau một ngôi nhà bỏ hoang. Họ núp sau tường, cố gắng không thở mạnh để tránh thu hút sự chú ý. Bóng trắng dừng lại, ánh mắt mờ ảo quét qua khắp con đường, rồi chậm rãi tiến đến ngôi nhà mà họ vừa rời khỏi. Tiếng gió thổi qua, cành cây va vào tường, phát ra những âm thanh khô khốc như tiếng kêu của linh hồn.

Hải nắm tay Lan, cảm nhận sự run rẩy lan tỏa từ cả cơ thể cô. “Chúng ta phải làm gì?” Hải thì thầm. Lan lắc đầu, mắt vẫn dõi theo bóng trắng. “Chúng ta không thể chống lại nó trực tiếp… nhưng chúng ta phải hiểu nó. Nó không tấn công vô cớ. Nó tìm những ai phạm cấm kỵ…”

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, họ nghe tiếng động lạ từ phía ngôi mộ cổ bên bìa rừng. Những viên đá nhỏ rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng lách cách rùng rợn. Bóng trắng xoay về phía ngôi mộ, rồi lướt đi nhanh như gió, để lại lớp sương mù dày đặc và tiếng thở hổn hển trong đêm.

Hải và Lan quyết định đi theo, lặng lẽ và cẩn trọng, từng bước đi trên mặt đất ẩm ướt. Mỗi bước chân đều khiến trái tim họ như muốn nổ tung, nhưng họ biết rằng nếu dừng lại, bóng trắng có thể quay lại tìm họ. Khi đến gần ngôi mộ cổ, họ thấy những dấu chân ướt in trên đất dẫn lên mộ, nhưng xung quanh không có ai.

Lan thì thầm: “Người ta nói, đây là nơi bóng trắng thường ghé thăm. Những linh hồn chưa siêu thoát được dẫn về đây…”

Hải nhìn quanh, thấy những viên đá cũ được xếp thành hàng, rễ cây mọc chằng chịt, những ngọn cỏ cao nhấp nhô trong lớp sương mù. Anh cảm nhận một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bóng trắng xuất hiện trở lại, lướt qua những cây cổ thụ, ánh mắt như nhìn thấu tất cả.

Lan kéo Hải lẩn vào phía sau một gốc cây lớn. Bóng trắng tiến đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm dường như cố gắng nhìn thấu tâm can họ. Hải cảm thấy một sức mạnh vô hình, như bị hút vào khoảng không, tim anh đập mạnh, cơ thể run rẩy.

Đột nhiên, bóng trắng lao vào phía họ. Hải và Lan nép sát vào gốc cây, nín thở. Tiếng sột soạt của lá khô va vào nhau hòa cùng tiếng thở lạnh lùng của bóng trắng khiến họ run rẩy. Hải nhận ra rằng, đây không còn là trò chơi nữa; đây là cuộc đối đầu thực sự với lời nguyền cổ xưa.

Lan thì thầm: “Hải… chúng ta phải theo dấu chân nó, nếu không, nó sẽ quay lại tìm chúng ta.”

Hải gật đầu. Họ lặng lẽ bước theo dấu chân ướt in trên đất, xuyên qua lớp sương mù dày đặc. Bóng trắng biến mất một lát, rồi xuất hiện trở lại gần ngôi mộ cổ. Hải cảm nhận rằng nó không chỉ là linh hồn, mà là thực thể có ý thức, biết quan sát và thử thách những ai xâm nhập vào lãnh thổ của nó.

Họ tiến đến gần hơn, mắt dõi theo mọi chuyển động. Bất ngờ, bóng trắng xoay lại, ánh mắt hướng thẳng về phía họ. Một luồng khí lạnh buốt tràn qua, khiến Hải và Lan cảm giác như tim bị đóng băng. Họ đứng chết lặng, không dám cử động, sợ rằng một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ bị phát hiện.

Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài hàng phút, rồi bóng trắng biến mất một lần nữa, để lại lớp sương mù dày đặc và âm thanh rì rầm như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn. Hải và Lan thở hổn hển, cơ thể run rẩy, nhưng cả hai đều hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu.

Họ trở về nhà ông lão Trường, không dám nói chuyện nhiều, chỉ im lặng lắng nghe tiếng gió và lá xào xạc ngoài trời. Hải nhận ra rằng, lần trở về này không chỉ là gặp lại tuổi thơ mà còn là bước vào thế giới u tối, nơi bóng trắng và lời nguyền cổ xưa chờ đợi những ai dám đối mặt.

Lan nhìn Hải, ánh mắt trầm buồn: “Chúng ta sẽ phải chuẩn bị. Bóng trắng sẽ còn xuất hiện nhiều hơn, và những thử thách sắp tới sẽ khốc liệt hơn rất nhiều…”

Hải gật đầu, cảm nhận nỗi sợ dâng trào trong tim. Anh biết rằng, đêm nay chỉ là bước đầu của một chuỗi sự kiện rùng rợn chưa có hồi kết, nơi lời nguyền cổ xưa và những bóng ma chưa siêu thoát đang chờ đợi để thử thách cả thể xác lẫn tinh thần họ.

Sương mù ngoài cửa sổ vẫn dày đặc, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống con đường đất dẫn ra bìa rừng. Hải nhìn theo, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò, nhận ra rằng ngôi làng Ma Linh, với tất cả những bí ẩn và bóng ma chưa siêu thoát, đang chờ đợi anh bước sâu hơn vào cõi u tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×