Trong ngôi làng nhỏ nằm giữa những ngọn núi phủ sương mù, mọi người đều quen với tiếng cười rộn rã, ánh mắt rực sáng khi nói về những điều mình yêu thích. Nhưng vào một đêm mưa tầm tã, có một tiếng khóc khác thường vang lên từ căn nhà nhỏ ngoài rìa làng. Không ai biết rằng, tiếng khóc ấy là sự khởi đầu của một câu chuyện sẽ thay đổi cả thế giới.
Lục Dạ chào đời trong sự lạnh lùng và im lặng. Không có tiếng khóc gào hay ánh mắt rực rỡ khi nhìn thế giới lần đầu. Y tá trong bệnh viện đã phải trầm trồ, nhìn cậu bé đang nằm trong cũi: đôi mắt sâu thẳm nhưng không hề phản chiếu bất kỳ cảm xúc nào. “Đứa trẻ này… khác thường,” bà thầm thì, nét mặt đầy lo lắng.
Cha mẹ cậu, Lục Kiến và Trần Ngọc, là những ma thuật sư bình thường, nhưng cũng là người duy trì những nguyên tắc căn bản về cảm xúc và ma thuật trong làng. Họ nhìn con với cả sự yêu thương lẫn lo lắng. Thế nhưng ngay từ giây phút đầu tiên, họ nhận ra: đứa trẻ này không khóc, không nhăn mặt, không tỏ ra sợ hãi hay vui mừng. Cậu vô cảm.
Những ngày đầu sau khi sinh, Lục Dạ nằm yên trong cũi, mắt mở to nhìn trần nhà mà không hề chớp. Mỗi khi cha mẹ thử ôm hay hôn lên má cậu, không có phản ứng gì. Họ thậm chí lo lắng rằng đứa trẻ có vấn đề về thần kinh. Nhưng khi kiểm tra bằng ma thuật cơ bản, không có dấu hiệu bất thường nào xuất hiện, ngoại trừ một năng lượng lạnh lùng, lạ thường tỏa ra từ cơ thể cậu.
Lục Kiến, người cha nghiêm nghị nhưng đầy tri thức, chậm rãi đặt tay lên trán con và nhắm mắt lại. Hơi thở của ông hắt ra một luồng ma lực nhẹ nhàng, dò tìm dấu hiệu bất thường. “Không phải bệnh, cũng không phải dị thường thông thường… Đây là…” Ông nhíu mày, không dám nói tiếp.
Trần Ngọc, người mẹ dịu dàng nhưng kiên cường, nhìn con mà nước mắt lăn dài. “Kiến… con bé… hay con trai… liệu… liệu nó sẽ sống như thế nào?” Bà thở dài, lo lắng một phần vì xã hội làng nhỏ sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa trẻ không có cảm xúc, và một phần vì bà sợ rằng con mình sẽ cô đơn mãi mãi.
Những ngày trôi qua, Lục Dạ lớn lên trong sự im lặng. Khi những đứa trẻ khác trong làng cười, khóc, nũng nịu, cậu vẫn ngồi yên, quan sát mà không một phản ứng nào. Người lớn trong làng bắt đầu xì xào: “Đứa bé này không bình thường đâu… có lẽ là điềm gở.” Những lời đồn đại len lỏi khắp nơi, khiến cha mẹ cậu vừa thương vừa lo.
Ở tuổi lên ba, khi những đứa trẻ khác đã biết sử dụng ma thuật cơ bản thông qua cảm xúc – vui, giận, sợ hãi, yêu thương – thì Lục Dạ vẫn bất động. Khi cô giáo dạy ma thuật trong làng thử dạy cậu bài cơ bản, cậu không hề phát ra năng lực. Không hề một tia sáng, không hề một rung động trong không khí. Nhưng, điều kỳ lạ là cậu bé phát ra một luồng năng lượng lạnh lẽo, vô hình nhưng mạnh mẽ, khiến cây cối trong phòng học rung lên nhẹ.
Một buổi chiều nọ, khi cả làng đang tập trung trong quảng trường, một đám trẻ đánh nhau vì một món đồ chơi. Mọi người nín thở khi Lục Dạ, đang đứng một góc, giơ tay ra một cách vô tình. Không có một lời nói, không có cử động nào khác, nhưng đám trẻ bị dừng lại giữa chừng, cảm giác như bị một lực invisible ngăn lại. Ai nấy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cha mẹ cậu cũng không biết giải thích.
Lục Kiến bắt đầu nghiêm túc: “Con ta… không phải bình thường. Con ta không cảm nhận ma lực theo cách của người khác. Nó… có thể là một loại năng lực mà chúng ta chưa từng gặp.”
Trần Ngọc im lặng, nhưng trong lòng bà, một cảm giác vừa sợ hãi vừa kỳ vọng trào lên. Bà biết rằng, đứa trẻ này sẽ phải đối mặt với một thế giới khắc nghiệt, nơi cảm xúc quyết định sức mạnh và địa vị, nhưng đồng thời, cậu cũng có cơ hội trở thành điều chưa từng xuất hiện.
Ngày Lục Dạ tròn năm tuổi, cha mẹ quyết định đưa cậu đến Thầy Lâm, một pháp sư uyên bác từng nghiên cứu về những năng lực dị thường. Thầy Lâm là người ít nói, già nua nhưng tinh anh, nổi tiếng với khả năng nhận diện năng lực đặc biệt. Khi nhìn Lục Dạ, ông không nói gì ngay lập tức. Chỉ quan sát, đôi mắt sáng quắc soi thấu tâm hồn.
Sau vài phút, ông trầm giọng: “Đứa trẻ này… không chỉ là vô cảm. Nó có khả năng mà bất kỳ ma thuật sư nào cũng mơ ước nhưng chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nó… là Ma Thuật Không Tim.”
Cha mẹ Lục Dạ giật mình. “Ma Thuật Không Tim… là gì?”
Thầy Lâm trầm tư, rồi nói: “Nó là sức mạnh vượt ngoài cảm xúc. Trong thế giới này, mọi người sử dụng cảm xúc để tạo ra ma thuật. Vui, giận, yêu, sợ… đó là nguồn năng lượng. Nhưng đứa trẻ này… không cần bất kỳ cảm xúc nào mà vẫn có thể sinh ra ma lực. Nó là một vũ khí và một lời nguyền, cùng lúc.”
Lục Dạ nghe, nhưng đôi mắt cậu vẫn vô hồn. Không có ngạc nhiên, không có sợ hãi, không có niềm vui. Mọi người xung quanh cảm thấy một cảm giác rùng mình. Thầy Lâm tiếp tục: “Nếu được huấn luyện đúng cách, cậu bé này có thể trở thành một ma thuật sư vĩ đại. Nhưng nếu không… nó sẽ là mối nguy hiểm cho chính bản thân và cả thế giới.”
Từ ngày đó, cuộc sống của Lục Dạ bước sang một trang mới. Không còn là đứa trẻ bị coi là vô dụng, cậu trở thành tâm điểm chú ý – vừa bị sợ hãi, vừa được kỳ vọng. Cha mẹ quyết định sẽ gửi cậu đến Học viện Ánh – Bóng, nơi các ma thuật sư tài năng được đào tạo. Nhưng trước khi đi, họ muốn chuẩn bị cho cậu những bài học đầu tiên về cách sống trong thế giới mà cảm xúc quyết định mọi thứ.
Ngày rời làng, Lục Dạ đứng trên cổng làng, mưa rơi nhè nhẹ, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra xa. Không hề sợ hãi, không hề vui mừng, chỉ có sự yên lặng lạnh lùng. Người dân làng thầm thì, một nửa hy vọng, một nửa sợ hãi: “Đứa trẻ này… sẽ thay đổi thế giới?”
Trong hành trình ấy, Lục Dạ sẽ phải học cách đối mặt với những cảm xúc mà cậu không có, hiểu sức mạnh của bản thân, và đối đầu với những thế lực muốn lợi dụng năng lực đặc biệt của mình. Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên, một điều chắc chắn: cậu sẽ không bao giờ là một đứa trẻ bình thường nữa.
Đêm ấy, khi cậu ngủ trong cũi, một luồng năng lượng lạnh lẽo lan tỏa xung quanh, len lỏi qua từng khe cửa sổ, len lỏi vào từng giấc mơ của những người xung quanh. Một lời thì thầm vô hình vang lên trong không gian:
"Ngươi… khác với tất cả. Và thế giới này… sẽ phải trả giá vì điều đó."
Với Lục Dạ, đó chỉ là một đêm yên bình khác. Nhưng với thế giới, nó là sự khởi đầu của một cơn bão mà không ai có thể lường trước.