Hành trình từ làng nhỏ đến Học viện Ánh – Bóng kéo dài ba ngày đường, đi qua những cánh rừng già, núi non hùng vĩ và những con sông băng lặng lẽ chảy. Lục Dạ ngồi yên trong xe, đôi mắt mở to, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào. Cha cậu, Lục Kiến, liên tục quan sát con, thỉnh thoảng nói vài câu dặn dò, nhưng Lục Dạ không đáp, không một cử động, chỉ lặng lẽ quan sát thế giới trôi qua.
Trần Ngọc thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. “Con sẽ ổn chứ? Học viện… sẽ chấp nhận con không có cảm xúc sao?”
Lục Kiến khẽ nhíu mày. “Học viện không quan tâm cảm xúc. Họ quan tâm năng lực. Cậu bé sẽ sớm chứng minh bản thân.”
Khi đến cổng học viện, Lục Dạ cảm nhận được luồng năng lượng đặc biệt. Cổng sắt khổng lồ khắc chữ cổ, bừng sáng yếu ớt khi cậu đi qua. Không giống như các học sinh khác, cậu không hề hồi hộp hay lo lắng, chỉ đứng lặng, đôi mắt sâu thẳm quan sát xung quanh.
Học viện Ánh – Bóng nổi tiếng với những phòng học cổ kính, những giảng đường rộng lớn, và sân tập ma thuật nơi học sinh thi triển sức mạnh của mình. Ngay từ cổng, các học sinh khác nhao nhao bàn tán: “Đó là Lục Dạ, đứa trẻ sinh ra không cảm xúc…” Một số tỏ vẻ sợ hãi, một số tò mò, một số ghen ghét.
Lục Dạ được dẫn đến phòng giám thị, nơi Hiệu trưởng Lam Viễn, một người phụ nữ uy nghi, tóc dài bạc, ánh mắt sắc lạnh, đang đợi. Bà nhìn cậu một cách kỹ lưỡng, rồi chậm rãi nói:
“Lục Dạ, cậu đến đây không phải để học cách cười, khóc hay yêu. Cậu đến để học cách sống trong thế giới ma thuật, nơi cảm xúc là sức mạnh. Nhưng cậu… là một ngoại lệ.”
Lục Dạ đứng im lặng, không nói lời nào. Sự im lặng khiến cả phòng học như nặng trĩu.
“Được rồi,” Lam Viễn nói tiếp, giọng nghiêm nghị nhưng không hề gay gắt. “Chúng tôi sẽ thử sức mạnh của cậu. Đây là phòng kiểm tra năng lực.”
Phòng kiểm tra là một không gian trống lớn, các bức tường khắc rune cổ phát sáng nhè nhẹ. Trên sàn, các vật thể ma thuật nhỏ như quả cầu lửa, thanh kiếm bay và những tinh thể phát sáng chờ sẵn để học sinh thao túng.
“Cậu hãy thử điều khiển chúng bằng ma thuật,” Lam Viễn ra lệnh. “Nhớ, không dùng tay hay chân, chỉ dùng sức mạnh nội tại.”
Lục Dạ đứng yên, không hề nhíu mày. Những học sinh khác nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực, thậm chí có người cười khẩy: “Đứa trẻ này chắc không làm được đâu. Không cảm xúc thì làm sao ma thuật nổi?”
Nhưng khi cậu tập trung, không khí trong phòng thay đổi. Từng luồng gió lạnh lùa qua, những tinh thể phát sáng lơ lửng, bay lên cao, rồi xếp thành hình khối lạ mắt. Không một tiếng động, không một cử chỉ nào từ Lục Dạ, nhưng năng lượng trong phòng bị điều khiển hoàn toàn, như có bàn tay vô hình sắp xếp mọi vật theo ý muốn.
Các học sinh và giám thị đều kinh ngạc. Lam Viễn khẽ nhíu mày: “Đúng là Ma Thuật Không Tim… năng lực cậu phát ra không dựa trên cảm xúc, mà hoàn toàn từ bản thể nội tại. Cậu thực sự là ngoại lệ mà lịch sử chưa từng thấy.”
Một học sinh tên Trình Mộ, nổi tiếng là tài năng và kiêu ngạo, bước lên phía trước. Ánh mắt tràn đầy thách thức: “Chỉ là trò lừa. Một đứa trẻ không có cảm xúc sao có thể điều khiển ma thuật mạnh mẽ như vậy? Tôi sẽ thử xem.”
Trình Mộ giơ tay, phát ra một luồng ma lực dựa trên sự giận dữ. Ngay lập tức, một thanh kiếm lửa bay thẳng về phía Lục Dạ. Mọi người nín thở, nghĩ rằng cậu sẽ phải né tránh. Nhưng Lục Dạ chỉ đứng im, đôi mắt nhìn thẳng vào thanh kiếm. Không hề chớp, không hề giật mình, thanh kiếm lao tới chậm lại, dừng lại ngay trước mặt cậu, rồi quay trở lại như bị một lực vô hình kìm lại.
Cả phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của từng người. Trình Mộ sững sờ, không tin vào mắt mình. “Không… điều này… không thể nào…”
Lam Viễn gật đầu, giọng trầm hẳn xuống: “Năng lực của cậu không đến từ cảm xúc. Nó đến từ bản chất riêng, một nguồn năng lượng mà ngay cả những pháp sư bậc thầy cũng không thể lý giải. Cậu không cần vui, giận hay sợ hãi, nhưng ma thuật vẫn tuân lệnh cậu.”
Lục Dạ vẫn lặng im. Trong lòng cậu, không hề có hạnh phúc, lo lắng hay tự hào. Chỉ là sự bình lặng tuyệt đối, như một hồ nước tĩnh lặng giữa bão tố. Nhưng sự bình lặng ấy lại khiến những vật thể ma thuật trong phòng tuân lệnh cậu, như thể chúng nhận ra một trật tự mới, không thể phá vỡ.
Sau buổi kiểm tra, Lam Viễn dẫn Lục Dạ đi tham quan học viện. Các giảng đường, thư viện ma thuật, sân tập và phòng nghiên cứu… mọi thứ đều được xây dựng với mục đích rèn luyện và thử thách học sinh dựa trên cảm xúc. Nhưng Lục Dạ… khác biệt. Cậu đi qua các lớp học, quan sát mà không bị tác động bởi môi trường xung quanh, không hề bối rối trước sự náo nhiệt hay xôn xao.
Trên sân tập, cậu gặp những học sinh khác:
Nhậm Thanh, cô gái với đôi mắt màu lam sáng, khả năng kiểm soát cảm xúc người khác. Cô nhanh chóng nhận ra tiềm năng của Lục Dạ và đưa ra ánh mắt đồng cảm, khác với sự dè bỉu của nhiều học sinh.
Tần Hạo, cậu học sinh hiếu thắng, hay trêu chọc người khác, nhưng nhìn thấy năng lực của Lục Dạ, ánh mắt lóe lên nỗi tò mò pha chút ganh tị.
Lôi Nhiên, cô bé nhút nhát nhưng thông minh, nhanh chóng kết thân với Lục Dạ nhờ sự im lặng bí ẩn của cậu.
Một buổi chiều, khi Lục Dạ thử điều khiển một quả cầu lửa nhỏ, Nhậm Thanh tiến đến gần. “Cậu… thật sự không cảm nhận gì sao?” cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa nghi ngại.
Lục Dạ nhìn cô, giọng trầm và bình lặng: “Không… nhưng không sao. Ma thuật vẫn đi theo tôi.”
Nhậm Thanh nhíu mày, cảm giác vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ. “Một người không cảm xúc… mà lại mạnh đến vậy… thật khó tin.”
Tối đến, Lục Dạ một mình trên ban công phòng ký túc xá, nhìn ánh trăng chiếu xuống sân tập. Trong lòng cậu, vẫn là sự yên lặng tuyệt đối. Nhưng cậu cảm nhận được một luồng năng lượng mới trong bản thân, một sức mạnh mà chưa từng xuất hiện trước đây. Nó không đến từ vui, giận, sợ hay yêu, mà từ một bản thể cứng rắn, lạnh lùng nhưng đầy tiềm năng.
Nhưng sự im lặng ấy không chỉ khiến cậu mạnh mẽ hơn… mà còn bắt đầu thu hút sự chú ý của những kẻ thù đang lẩn khuất trong bóng tối. Một bóng người đứng trên mái nhà đối diện, đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ rực, mỉm cười đầy toan tính:
"Ngươi… đã xuất hiện. Ma Thuật Không Tim… ta đã chờ ngày này từ lâu."
Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối yên bình khác. Nhưng với thế giới ma thuật, sự xuất hiện của cậu sẽ là một cơn bão chưa ai có thể lường trước.