ma thuật không tim

Chương 6: Cuộc rượt đuổi trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện vẫn chìm trong sương mù dày đặc, như thể cả không gian đang bị phủ một màn năng lượng lạnh lẽo. Lục Dạ đứng ở sân tập, ánh mắt nhìn xa xăm, không hề có biểu hiện cảm xúc. Những buổi sáng tại Học viện Ánh – Bóng thường bắt đầu với việc luyện tập cá nhân, nhưng hôm nay, cậu cảm nhận một luồng năng lượng bất thường, không phải từ học sinh hay giáo viên, mà từ bóng tối đang bao phủ quanh học viện.

Nhậm Thanh đến bên cậu, giọng lo lắng: “Cậu cảm nhận thấy không? Có gì đó… không ổn. Tôi nghĩ kẻ thù hôm qua không biến mất hoàn toàn. Hắn đang theo dõi chúng ta.”

Lục Dạ nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Tôi biết. Hắn không chỉ là một học sinh bình thường… năng lượng của hắn rất mạnh.”

Đúng lúc đó, từ phía cổng phụ của học viện, bóng một hình dáng cao lớn hiện ra, di chuyển nhanh như gió. Cậu học sinh bí ẩn hôm qua – kẻ thù chưa rõ danh tính – xuất hiện trở lại, lần này rõ ràng với ý định tấn công trực tiếp vào học sinh của Học viện.

“Lục Dạ!” Nhậm Thanh hét lên, kéo theo Lôi Nhiên và Vũ Kinh. “Chúng ta phải bảo vệ mọi người!”

Cuộc rượt đuổi bắt đầu. Kẻ thù di chuyển qua các tòa tháp, bắn ra những luồng bóng tối cắt xuyên không gian, phá hủy những bức tường ma thuật và tạo ra các hố năng lượng. Học sinh các lớp khác hốt hoảng, chạy tán loạn.

Lục Dạ bước tới giữa sân, đôi tay giơ ra, tập trung toàn bộ ý chí. Những luồng ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ cơ thể cậu, tạo ra một hàng rào bảo vệ vô hình, chặn các luồng bóng tối của kẻ thù. Những học sinh gần đó cảm nhận được một sức mạnh vô hình bao phủ toàn bộ sân tập, như thể một lực lượng vô hình đang bảo vệ mọi người khỏi thảm họa.

Nhậm Thanh kinh ngạc: “Cậu… cậu đang điều khiển năng lượng vô hình… chỉ bằng ý chí!”

Lục Dạ gật nhẹ, giọng trầm: “Không phải chỉ điều khiển. Tôi cảm nhận mọi chuyển động, mọi nguồn năng lượng xung quanh.”

Kẻ thù nhận ra sức mạnh của Lục Dạ, nụ cười lạnh lùng hiện lên: “Ngươi… quả là khác thường. Nhưng hôm nay, ta sẽ không để ngươi đứng yên.”

Hắn phóng ra một luồng bóng tối xoáy mạnh, cuốn theo mọi thứ trên sân tập. Lục Dạ phản ứng ngay lập tức, dùng ý chí chia luồng năng lượng, tạo ra các xoáy lực riêng biệt để phân tán sức mạnh kẻ thù. Những tảng đá, cột đèn, thậm chí cả các bức tường ma thuật đều được bảo vệ, không một học sinh nào bị thương.

Trong lúc đó, Nhậm Thanh, Lôi Nhiên và Vũ Kinh phối hợp, dùng ma thuật của mình để hỗ trợ Lục Dạ: Nhậm Thanh làm giảm áp lực năng lượng từ bóng tối, Lôi Nhiên dùng ánh sáng tạm thời làm mờ các chiêu của kẻ thù, Vũ Kinh tạo ra các rào chắn năng lượng nhỏ để dẫn hướng kẻ thù.

Cuộc rượt đuổi dẫn họ vào sân tập cũ, nơi thường dùng để luyện tập chiến đấu tập thể. Tại đây, kẻ thù lợi dụng bóng tối, biến các bức tường thành cạm bẫy ma thuật, cố gắng chia rẽ đội của Lục Dạ. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh, sử dụng năng lực tiềm ẩn lần đầu được kích hoạt: khả năng cảm nhận và điều chỉnh năng lượng xung quanh, không cần cảm xúc vẫn có thể kiểm soát ma thuật tối ưu.

Cậu ra lệnh, và các luồng năng lượng từ sân tập phản chiếu lại ý chí cậu, tạo thành một mê cung năng lượng phản chiếu, khiến kẻ thù lạc hướng. Trong mê cung này, mỗi bước đi đều bị kiểm soát, kẻ thù không thể tiến gần mà không bị hút vào các luồng năng lượng tản ra từ Lục Dạ.

Nhậm Thanh thốt lên: “Cậu… mạnh đến mức không thể tưởng!”

Lục Dạ trả lời bình tĩnh: “Không phải mạnh… chỉ là tập trung tuyệt đối.”

Kẻ thù nhận ra rằng chiêu thức cũ không hiệu quả, hắn thay đổi chiến thuật, phóng ra sinh vật bóng tối khổng lồ, một con quái vật với đôi mắt đỏ rực và những chiếc nanh sắc như dao. Sinh vật lao thẳng vào đội của Lục Dạ.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra giới hạn của bản thân: sức mạnh cá nhân dù lớn nhưng không đủ để bảo vệ tất cả đồng đội và học sinh khác. Lục Dạ quyết định kích hoạt năng lực tối thượng: Ma Thuật Không Tim cấp độ tập trung cao nhất, biến cơ thể thành trung tâm của một luồng năng lượng vô hình lan ra khắp sân, kiểm soát không gian xung quanh và làm suy yếu sinh vật bóng tối.

Sinh vật va vào luồng năng lượng, gầm lên một tiếng vang rợn người, rồi tan biến thành vô số mảnh vụn ánh sáng. Kẻ thù đứng lùi lại, mắt đỏ rực: “Không… không thể… ngươi… quá mạnh!”

Lục Dạ hít sâu, mắt nhìn thẳng kẻ thù: “Đây mới chỉ là khởi đầu. Nếu muốn tiếp tục, hãy chuẩn bị… sẽ không có lối thoát.”

Sau trận chiến, cả đội trở về ký túc xá. Nhậm Thanh, Lôi Nhiên và Vũ Kinh nhìn Lục Dạ với sự kính trọng: “Cậu… cậu không chỉ mạnh, mà còn biết cách bảo vệ mọi người. Chúng ta cần cậu.”

Lục Dạ chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm: “Sức mạnh này là của tôi. Nhưng nếu cần, tôi sẽ dùng nó để bảo vệ.”

Đêm ấy, trong bóng tối của học viện, Lục Dạ đứng trên ban công, nhìn bầu trời đầy sao. Cậu cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn mới đang thức tỉnh trong cơ thể, mạnh mẽ hơn bất kỳ khi nào trước đây. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, những kẻ thù khác, nguy hiểm hơn, đang âm thầm quan sát và chuẩn bị cho lần xuất hiện tiếp theo.

Một tiếng thì thầm vang lên trong gió:

"Ngươi… đã bước vào thế giới ma thuật thực sự. Cuộc chiến chưa kết thúc. Ma Thuật Không Tim… sẽ khiến mọi thứ thay đổi."

Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối bình thường. Nhưng với học viện và thế giới ma thuật, sự xuất hiện của cậu là một cơn bão chưa ai có thể lường trước, mở ra chuỗi thử thách và xung đột ngày càng khốc liệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×