ma thuật không tim

Chương 5: Liên minh bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ năm tại Học viện Ánh – Bóng bắt đầu với bầu trời u ám, những đám mây xám nặng trĩu treo lơ lửng trên các tòa tháp cổ kính. Không khí tại học viện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tin tức về trận đấu giữa Lục Dạ và Trình Mộ hôm trước lan khắp nơi, khiến các học sinh vừa tò mò vừa cảnh giác.

Trong khi đó, Lục Dạ vẫn điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như thể không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại hay ánh nhìn dò xét. Nhưng ngay cả cậu cũng cảm nhận được một sự thay đổi trong bầu không khí, một luồng năng lượng âm thầm theo dõi từ đâu đó trong học viện.

Sáng nay, Hiệu trưởng Lam Viễn triệu tập tất cả học sinh đến Sân thi thử thách ma thuật, nơi diễn ra một cuộc thi mới: Thử thách Liên minh. Học sinh sẽ được chia thành các đội, buộc phải hợp tác để vượt qua một loạt thử thách phức tạp, kiểm tra sức mạnh, trí tuệ và chiến thuật đồng đội.

Lam Viễn đứng trên bục cao, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng học sinh:

“Đây là một thử thách quan trọng. Không chỉ là sức mạnh cá nhân, mà còn là khả năng hợp tác và tư duy chiến thuật. Các đội sẽ được phân chia ngẫu nhiên, và các học sinh phải học cách phối hợp để hoàn thành nhiệm vụ. Ai không thể hoàn thành, sẽ phải chịu hình phạt… và bị loại khỏi một phần quyền lợi trong học viện.”

Lục Dạ đứng im, ánh mắt hướng về phía sân. Cậu không hề bận tâm đến việc được chọn hay phải hợp tác với ai. Với cậu, chỉ có thử thách là điều quan trọng.

Khi các đội được phân chia, Lục Dạ rơi vào một đội với Nhậm Thanh, Lôi Nhiên, và một cậu trai lạ tên Vũ Kinh. Ban đầu, họ không hiểu tại sao Lục Dạ lại im lặng, và điều đó khiến các thành viên trong đội hơi e dè.

Nhậm Thanh lên tiếng trước: “Lục Dạ… hy vọng cậu hợp tác với chúng tôi. Đây là một thử thách, không phải trận đấu riêng.”

Lục Dạ gật đầu, giọng trầm: “Tôi sẽ làm phần của mình.”

Thử thách đầu tiên là mê cung ánh sáng, một mê cung phức tạp được tạo ra bằng ma thuật, nơi các đội phải tìm ra trung tâm và thu thập một viên pha lê ma thuật. Mê cung liên tục thay đổi cấu trúc, buộc các đội phải phối hợp.

Ngay khi bước vào mê cung, đội của Lục Dạ gặp khó khăn. Các luồng năng lượng của mê cung phản ứng dữ dội với cảm xúc của các thành viên: Nhậm Thanh căng thẳng, Lôi Nhiên lo lắng, Vũ Kinh bực bội. Mỗi cảm xúc tạo ra những cạm bẫy khác nhau, từ các tường năng lượng biến dạng đến những luồng khí lạnh cắt da.

Lục Dạ điềm tĩnh, đôi mắt nhìn sâu vào các luồng năng lượng. Cậu đưa tay ra, và mọi thứ xung quanh như im lặng theo ý chí cậu. Các bức tường năng lượng ngừng chuyển động, cạm bẫy tạm thời dừng lại, và đội bắt đầu di chuyển dễ dàng hơn.

Nhậm Thanh kinh ngạc: “Cậu… cậu kiểm soát tất cả… chỉ bằng ý chí?”

Lục Dạ nhẹ gật đầu: “Không phải kiểm soát… chỉ là… điều chỉnh.”

Trên đường đi, đội họ gặp khu vực đối đầu, nơi các đội khác thi đấu cạnh tranh. Trình Mộ xuất hiện, đứng đầu đội của cậu ta, ánh mắt đỏ rực đầy thách thức.

“Lục Dạ, hôm nay sẽ khác. Tôi sẽ chứng minh cậu không thể chỉ dựa vào ý chí mà vượt qua chúng tôi!” Trình Mộ hét lên, và ngay lập tức phóng ra một luồng lửa mạnh mẽ, bùng lên thành bão nhiệt.

Lục Dạ không né tránh. Cậu giơ tay, và bão lửa lập tức tách ra, chia thành các luồng nhỏ, bay ra xung quanh mà không gây hại. Đồng đội của cậu, lần đầu tiên thấy được sức mạnh này, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Trong mê cung, họ phải đối mặt với nhiều chướng ngại vật khác nhau: tường năng lượng biến dạng, bẫy ma thuật, và những sinh vật bóng tối do học viện tạo ra để thử thách các đội. Mỗi lần đối mặt, Lục Dạ đều bình tĩnh, dùng ý chí điều khiển luồng năng lượng, dẫn dắt đội vượt qua.

Tuy nhiên, Lục Dạ nhận ra một điều: sức mạnh cá nhân không đủ để bảo vệ đồng đội, và cậu phải học cách phối hợp. Cậu bắt đầu chỉ dẫn Nhậm Thanh và Lôi Nhiên sử dụng ma thuật theo cách tối ưu: Nhậm Thanh dùng khả năng điều khiển cảm xúc để làm dịu những sinh vật bóng tối, Lôi Nhiên sử dụng năng lượng ánh sáng để mở các cánh cửa ảo trong mê cung.

Vũ Kinh, ban đầu tỏ ra bất hợp tác, cuối cùng cũng nhận ra sự cần thiết của phối hợp. Anh bắt đầu hỗ trợ Lục Dạ bằng cách tạo ra các bẫy năng lượng để ngăn các đội khác phá hoại tiến trình.

Sau nhiều giờ đồng hồ, đội của Lục Dạ tiến đến trung tâm mê cung, viên pha lê ma thuật tỏa sáng giữa ánh sáng lạnh lẽo. Họ vừa đặt tay lên viên pha lê thì một luồng bóng tối khổng lồ xuất hiện, che khuất toàn bộ ánh sáng.

Một giọng nói trầm, đầy uy quyền vang lên: “Lục Dạ… Ta đã chờ ngày này.” Bóng tối co lại, rồi hiện ra hình dáng một học sinh bí ẩn, đôi mắt đỏ rực và một nụ cười lạnh lùng.

“Ngươi… là Ma Thuật Không Tim… Tôi đã biết về cậu. Và hôm nay, cậu sẽ phải trả giá vì sự nổi bật của mình.”

Đội của Lục Dạ sửng sốt. Nhậm Thanh thì thầm: “Đây… là kẻ thù thật sự sao?”

Lục Dạ không nói gì. Cậu cảm nhận năng lượng từ kẻ thù, lạnh lùng nhưng cực kỳ nguy hiểm. Một trận chiến không thể tránh khỏi đã bắt đầu.

Bóng tối lao vào, tạo ra các luồng năng lượng phá hủy xung quanh. Lục Dạ phản ứng ngay lập tức, chia luồng năng lượng để bảo vệ đồng đội. Các tia sáng, luồng khí lạnh, và các cạm bẫy ma thuật va chạm, phát ra những ánh sáng rực rỡ và tiếng nổ vang khắp mê cung.

Trong trận chiến này, Lục Dạ nhận ra rằng sức mạnh đặc biệt của cậu chỉ phát huy tối đa khi ý chí tập trung tuyệt đối, nhưng cậu cũng phải học cách tương tác với đồng đội, kết hợp sức mạnh cá nhân với sức mạnh tập thể.

Nhậm Thanh, Lôi Nhiên và Vũ Kinh, lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh thực sự của Lục Dạ, bắt đầu tin tưởng tuyệt đối vào cậu. Họ phối hợp, chiến đấu cùng nhau, tạo thành một liên minh bất đắc dĩ nhưng mạnh mẽ.

Cuối cùng, sau một trận chiến căng thẳng, đội của Lục Dạ giành chiến thắng. Viên pha lê ma thuật tỏa sáng rực rỡ, chứng minh sự thành công của họ. Kẻ thù bí ẩn biến mất vào bóng tối, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang vọng:

"Ngươi… mới chỉ là khởi đầu. Ta sẽ quay lại… và lần sau, không ai có thể cứu ngươi."

Lục Dạ đứng im, đôi mắt sâu thẳm nhìn theo bóng tối, không hề tỏ ra lo sợ hay căng thẳng. Nhưng trong lòng cậu, một điều chắc chắn: những thử thách thực sự tại Học viện Ánh – Bóng mới chỉ bắt đầu, và sức mạnh đặc biệt của cậu sẽ bị thử thách nhiều hơn bao giờ hết.

Buổi tối, cả đội trở về ký túc xá, mệt mỏi nhưng đầy tự tin. Nhậm Thanh nhìn Lục Dạ: “Cậu… thật sự là sức mạnh chúng ta cần. Nhưng cậu cũng phải học cách hòa nhập với mọi người.”

Lục Dạ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm: “Tôi sẽ làm. Nhưng tôi không thay đổi bản thân. Sức mạnh này… là của tôi.”

Đêm ấy, trong phòng ký túc xá, ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Lục Dạ đứng yên, đôi mắt nhìn lên bầu trời, cảm nhận sự yên lặng tuyệt đối. Nhưng cậu biết rằng, bóng tối đang dần tập hợp lực lượng, và những kẻ thù mạnh mẽ hơn sẽ xuất hiện.

Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối bình thường. Nhưng với học viện, các đồng đội và thế giới ma thuật, sự xuất hiện của cậu sẽ là một cơn bão không ai có thể lường trước, mở ra chuỗi thử thách và xung đột chưa từng thấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×