Ánh sáng xanh tím từ hang động cổ xưa phản chiếu lên khuôn mặt Lâm Dật, tạo nên những vệt sáng lung linh như trong một giấc mộng. Anh đứng giữa trung tâm hang, tay vẫn cầm thanh kiếm ma pháp, xung quanh là nguồn năng lượng dày đặc khiến không khí rung lên từng đợt sóng. Mỗi hơi thở đều khiến tim anh đập mạnh, máu nóng lan khắp cơ thể.
Cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không lạnh lùng như trước. “Ngươi đã bước vào trung tâm năng lượng. Đây là nơi nguồn năng lượng cổ xưa thử thách tinh thần và sức mạnh của tộc trưởng. Nếu ngươi không tập trung, có thể sẽ bị mất năng lượng hoặc… tệ hơn.”
“Ôi trời… tệ hơn nghĩa là sao? Chết, hay… biến thành ma nhỏ?” Lâm Dật thầm nghĩ, nhưng không dám thốt ra. Thật ra, trái tim anh vừa sợ hãi vừa hứng khởi, cảm giác này lạ lẫm nhưng kích thích đến mức khiến anh muốn bước tiếp.
Một luồng năng lượng mạnh bạo bỗng xuất hiện, xoáy quanh anh như những cơn lốc ánh sáng xanh tím. Thanh kiếm trong tay rung lên, ánh sáng phản chiếu dọc theo lưỡi kiếm. Sinh vật ma hiện ra từ bóng tối: hình dạng giống rồng nhưng có thêm những cánh lớn phát sáng, đôi mắt đỏ rực, hàm răng sắc bén. Nó lao tới, phát ra âm thanh vang vọng cả hang động.
Lâm Dật hít sâu, nhắm mắt, cố hòa nhịp với kiếm và năng lượng xung quanh. Cơ thể anh tự động di chuyển, tay vung kiếm, ánh sáng xanh tím lan tỏa, tạo thành một vòng năng lượng bảo vệ. Sinh vật ma lao tới, va vào luồng năng lượng, bị đẩy lùi nhưng không chịu rút lui. Anh tiếp tục di chuyển, nhịp tim hòa với nhịp kiếm, cảm giác như cơ thể và kiếm hòa làm một.
Trong lúc chiến đấu, anh nghe thấy một giọng nói vang vọng từ sâu trong hang: “Ngươi… tộc trưởng mới… phải đối diện với bản chất thật sự của sức mạnh.” Ánh sáng từ năng lượng cổ xưa biến đổi, phản chiếu hình ảnh một Lâm Dật khác – mạnh mẽ, uy nghi nhưng cũng lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Anh lùi lại, nhìn quanh, cảm giác như chính bản thân mình đang thử thách bản thân. Sinh vật ma lao tới lần nữa, anh vung kiếm, nhưng lần này không chỉ dùng sức mạnh mà còn dùng tâm trí, ý chí, và cảm xúc. Thanh kiếm phản chiếu ánh sáng, tách sinh vật ma ra thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, rồi dần tan biến vào không gian.
Cô gái đứng bên cạnh, đôi mắt sáng lên một cách khó nhận ra: “Ngươi… đã kiểm soát được năng lượng cổ xưa lần đầu tiên. Nhưng ngươi còn phải hiểu… sức mạnh thực sự không chỉ đến từ kiếm, mà từ chính trái tim và cảm xúc của ngươi.”
Lâm Dật thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lòng ngập tràn hứng khởi. Anh nhìn cô gái, ánh mắt chứa đựng nụ cười tinh nghịch nhưng cũng đầy nghiêm túc: “Được rồi… có vẻ như tôi đã thực sự hòa hợp với năng lượng… nhưng nếu cô nhìn tôi kiểu đó, tôi sẽ lại loạn nhịp tim mất.”
Cô gái nhếch môi, ánh mắt thoáng qua nụ cười hiếm hoi: “Ngươi phải học cách kiểm soát cảm xúc, không phải chỉ kiếm.”
Đột nhiên, một sinh vật bóng tối khổng lồ xuất hiện từ phía sâu của hang động, toàn thân phủ một lớp bóng tối dày đặc, đôi mắt đỏ rực, tỏa ra năng lượng hắc ám mạnh mẽ. Nó lao tới, làm rung chuyển toàn bộ hang động. Lâm Dật sững sờ, cảm nhận sức mạnh vượt xa những sinh vật trước.
“Đây… là thử thách cuối cùng,” cô gái nói, giọng nghiêm trọng. “Ngươi phải dùng tất cả những gì học được, kiểm soát kiếm và năng lượng cổ xưa, nếu không… không chỉ ngươi mà cả tộc sẽ gặp nguy hiểm.”
Anh hít sâu, mồ hôi chảy xuống, tay siết chặt thanh kiếm. Cơ thể anh run lên nhưng lòng quyết tâm sục sôi: “Được rồi… Lâm Dật, không được lùi bước!”
Trận chiến diễn ra khốc liệt. Sinh vật bóng tối lao tới, luồng năng lượng hắc ám va vào vòng bảo vệ của anh, khiến ánh sáng xanh tím bùng lên khắp hang động. Lâm Dật dùng kiếm chém, ánh sáng từ kiếm hòa với nguồn năng lượng cổ xưa, tạo thành luồng sóng khổng lồ đẩy sinh vật bóng tối ra xa. Sinh vật đáp trả bằng cách phun ra luồng bóng tối mạnh mẽ, nhưng nhờ hòa hợp tâm – ý – khí, anh dễ dàng tránh né, vừa chém vừa điều khiển năng lượng quanh mình.
Trong lúc nghỉ ngơi ngắn, cô gái bước tới, đặt tay lên vai anh: “Ngươi đã tiến bộ hơn nhiều. Nhưng để chiến thắng, ngươi phải chấp nhận bản chất thật sự của sức mạnh: không chỉ là kiếm hay năng lượng, mà là trái tim, là cảm xúc và cả những giới hạn mà ngươi từng sợ hãi.”
Lâm Dật nhìn cô, trái tim dường như rung lên một nhịp khác lạ. Anh nhận ra rằng, chính cảm xúc này – lo sợ, háo hức, phấn khích và cả rung động trước cô – là nguồn sức mạnh thực sự. Anh hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ ý chí và cảm xúc, và lao vào sinh vật bóng tối lần cuối.
Thanh kiếm phát sáng rực rỡ, năng lượng cổ xưa bùng lên, tạo thành luồng sóng ánh sáng khổng lồ quét qua sinh vật bóng tối. Nó gầm lên một tiếng vang khủng khiếp, rồi dần tan biến, chỉ còn lại ánh sáng xanh tím lấp lóa khắp hang động.
Lâm Dật thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run rẩy nhưng trong lòng tràn đầy hứng khởi. Anh nhìn cô gái, ánh mắt không giấu được niềm vui và sự phấn khích: “Tôi… tôi đã làm được.”
Cô gái nhìn anh, đôi mắt dịu lại, nụ cười hiếm hoi xuất hiện: “Đúng vậy. Ngươi đã vượt qua thử thách cực đại. Nhưng nhớ, đây chỉ là bước đầu. Sức mạnh thực sự của ngươi… còn phải phát triển hơn nữa.”
Trước ánh sáng xanh tím huyền ảo, hai người đứng đó, tim đập cùng nhịp. Không còn lạnh lùng, không còn khoảng cách, chỉ còn sự tin tưởng, đôi khi là những ánh nhìn đầy ẩn ý, khiến Lâm Dật cảm nhận được một cảm giác ấm áp mà trước giờ chưa từng có.
Anh thầm nhủ: “Được rồi, Lâm Dật. Một cuộc đời mới vừa mở ra. Nguy hiểm, phép thuật, sinh vật huyền bí… và cả cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua. Cuộc đời này sẽ không bao giờ nhàm chán. Và tôi sẽ không quay lại nữa.”
Hang động trở lại yên tĩnh, ánh sáng xanh tím phản chiếu lên khuôn mặt anh, chiếu lên cô gái đứng bên. Một đêm dài chuẩn bị cho những thử thách mới đã bắt đầu, nhưng Lâm Dật biết rằng, với kiếm, năng lượng cổ xưa và trái tim đang dần hòa hợp, anh đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.