Sáng sớm, ánh sáng màu lam nhạt xuyên qua tán cây rừng, chiếu xuống nền rêu mềm ẩm. Lâm Dật đứng cạnh cô gái, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm ma pháp nhỏ, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Hôm nay, họ sẽ bắt đầu hành trình tìm nguồn năng lượng cổ xưa – nơi mà theo lời cô gái, có thể giúp anh thấu hiểu sức mạnh tộc trưởng và kiểm soát năng lực hoàn toàn.
“Ngươi đã chuẩn bị chưa?” cô hỏi, giọng lạnh nhưng ánh mắt thoáng nét kỳ vọng.
“Chuẩn bị… tạm được,” Lâm Dật đáp, mắt lấp lánh một nụ cười. “Nhưng lần này, tôi không muốn chỉ nhìn cô đứng bên quan sát nữa. Tôi muốn… ít nhất là không bị hạ gục bởi sinh vật ma trước khi hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Cô gái nhếch môi, không đáp, chỉ dẫn anh tiến sâu vào rừng. Mỗi bước chân đưa họ vào vùng đất càng huyền bí, cây cối phát sáng dày đặc, ánh sáng xanh tím phản chiếu lên khuôn mặt anh, tạo cảm giác như bước vào một thế giới khác hoàn toàn.
Chẳng bao lâu, một sinh vật kỳ lạ xuất hiện – trông như một con chim lớn, lông vũ phát sáng xanh ngọc, mắt đỏ rực, miệng phát ra những âm thanh vang vọng như lời nguyền. Lâm Dật hơi sững người, nhưng cô gái chỉ nhún vai:
“Đừng sợ, chỉ cần giữ bình tĩnh và hòa khí với kiếm.”
Anh hít sâu, cảm nhận năng lượng xung quanh, lòng bàn tay ấm lên. Khi sinh vật lao tới, anh vung kiếm theo nhịp cảm nhận, ánh sáng xanh phát ra, đánh bật sinh vật ra xa. Sinh vật kêu lên một tiếng vang, rồi biến mất vào bóng cây. Lâm Dật thở dốc, vừa sợ vừa phấn khích:
“Được rồi… tôi dường như đang bắt đầu hiểu một chút… nhưng nếu cô đứng cạnh, nhìn tôi, tim tôi đập loạn nhịp, tôi sẽ không kịp tập trung đâu!”
Cô gái bước tới, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng nói mang vẻ tinh nghịch hiếm hoi: “Ngươi còn sống sót, nghĩa là ngươi biết điều khiển sức mạnh. Nhưng nếu tim đập loạn nhịp, hãy nhớ hòa khí với kiếm, không phải với cảm xúc.”
Lâm Dật đỏ mặt, lẩm bẩm trong miệng: “Hòa khí với kiếm… hay với cô… trời ơi, quả thật không biết phải nghĩ thế nào.”
Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, băng qua những hồ nước trong suốt, nơi phản chiếu hình ảnh kỳ ảo của hai người. Cảnh vật đẹp mê hồn nhưng cũng đầy nguy hiểm: nhiều sinh vật ma nhỏ, những dây leo phát sáng bất ngờ rơi xuống từ tán cây, và từng cơn gió mang theo năng lượng lạ khiến cơ thể anh rùng mình.
Khi đến một khe núi hẹp, nơi nguồn năng lượng cổ xưa được cho là tồn tại, một nhân vật phụ bất ngờ xuất hiện. Đó là một cô gái trẻ, mặc áo choàng tím, mắt sáng, mang theo một chiếc trượng nhỏ phát ánh sáng tím nhạt. “Ngươi là tộc trưởng mới sao?” cô ấy hỏi, giọng vừa tò mò, vừa cảnh giác.
“Vâng… ừm… tôi là… tạm gọi là tộc trưởng mới,” Lâm Dật đáp, hơi bối rối. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô gái nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay anh: “Hẳn ngươi đã luyện kiếm ma pháp. Ta có thể giúp ngươi kết hợp thêm năng lượng cổ xưa nếu muốn.”
Cô gái bên cạnh anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén, như để cảnh cáo: “Ngươi không được can thiệp, trừ khi ta đồng ý.”
Lâm Dật đứng giữa hai cô gái, tim đập loạn nhịp: “Ôi trời… chuyện này phức tạp quá… nhưng ít nhất… cô gái bên tôi chắc chắn sẽ không chịu thua.”
Họ đi tiếp, dẫn đến một hang động sâu thẳm, từ đó phát ra ánh sáng xanh tím huyền ảo. Không khí trong hang rung lên như một cơn sóng năng lượng, làm tóc anh dựng đứng. Thanh kiếm ma pháp nhỏ trong tay anh phản chiếu ánh sáng, nhấp nháy theo nhịp tim.
“Đây chính là nơi nguồn năng lượng cổ xưa tồn tại,” cô gái nói, giọng nghiêm nghị. “Ngươi sẽ học cách hòa hợp năng lượng này với kiếm và bản thân. Nhưng cảnh báo: năng lượng cổ xưa sẽ thử thách cả thể chất lẫn tinh thần. Nếu không tập trung, ngươi có thể bị hút mất sức mạnh, hoặc tệ hơn, mất kiểm soát.”
Lâm Dật hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cố gắng hòa nhịp với nguồn năng lượng dày đặc xung quanh. Thanh kiếm trong tay anh rung lên nhẹ, ánh sáng xanh tím lan tỏa khắp cơ thể. Một cảm giác ấm áp, quyền năng và đồng thời hơi đáng sợ tràn vào trong lòng anh.
Một sinh vật ma lớn xuất hiện từ bóng tối: hình dạng giống rồng nhưng mang thân hình linh hoạt của rắn, đôi mắt đỏ rực, miệng phun ra luồng hơi năng lượng màu tím. Lâm Dật sững người, nhưng cô gái bên cạnh anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai: “Tin tưởng vào bản thân, hòa hợp với kiếm, hòa hợp với năng lượng. Ngươi sẽ sống sót.”
Anh gật đầu, tập trung hết sức lực, cơ thể tự động di chuyển theo nhịp kiếm. Luồng năng lượng từ kiếm hòa với nguồn năng lượng cổ xưa, tạo thành vòng bảo vệ quanh anh, đẩy sinh vật ma ra xa. Nó gầm lên, lao lên, nhưng sức mạnh của Lâm Dật giờ đây đủ mạnh để chống lại. Sau vài nhát chém và luồng năng lượng phối hợp, sinh vật bị đẩy lui, biến mất vào bóng tối.
Cô gái đứng cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt không còn lạnh lùng hoàn toàn mà pha chút… ngạc nhiên, thậm chí là tán thưởng. Lâm Dật thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trái tim anh rộn ràng: “Ồ… cuối cùng tôi cũng có thể hòa hợp với năng lượng cổ xưa, ít nhất một chút…”
Khi đêm buông xuống, ánh sáng từ hang động và rừng cây xung quanh như những ngôi sao xanh tím rơi xuống mặt đất, tạo ra một cảnh tượng vừa huyền bí vừa lãng mạn. Lâm Dật ngồi trên một tảng đá, tay vẫn cầm thanh kiếm, nhìn cô gái bên cạnh. Ánh mắt anh đầy quyết tâm, nhưng trong lòng không thể ngăn cảm giác rung động lạ thường.
Anh nhận ra: thế giới này không chỉ thử thách sức mạnh, mà còn thử thách trái tim, cảm xúc và quyết tâm. Cuộc đời cũ đã kết thúc, một cuộc đời mới, đầy phép thuật, sinh vật huyền bí, và cảm xúc vừa sợ hãi vừa quyến rũ, đã bắt đầu. Và anh… biết rằng, không có đường quay lại nữa.