Sáng sớm trong tộc, ánh sáng xanh tím từ các tháp ma pháp phản chiếu khắp sân trung tâm, tạo nên một bầu không khí vừa huyền ảo vừa nặng nề. Lâm Dật đứng trên ban công, tay cầm kiếm, mắt dõi theo các thành viên tộc tụ tập. Trận chiến lớn vừa qua đã khiến nhiều người phải thừa nhận năng lực của anh, nhưng không phải tất cả đều chấp nhận. Một số ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ, ẩn chứa âm mưu mà anh chưa thể nhận ra.
Cô gái bước tới bên anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai: “Hôm nay sẽ còn khó khăn hơn. Một kẻ thù bí ẩn đang lợi dụng âm mưu trong tộc, và chúng ta phải tìm ra trước khi quá muộn.”
Lâm Dật nhíu mày, cảm giác căng thẳng len lỏi: “Kẻ thù bí ẩn… có phải là thành viên trong tộc không?”
Cô gái lắc đầu: “Chưa chắc. Nhưng chúng ta phải đề phòng cả người và sinh vật ma. Sự phối hợp giữa chúng là điều đáng sợ nhất.”
Họ bắt đầu đi khảo sát các khu vực trong tộc, từ thư viện ma thuật đến kho lưu trữ cổ vật, nơi có thể chứa manh mối về âm mưu. Mọi bước chân đều khiến trái tim Lâm Dật đập nhanh, ánh mắt cảnh giác với từng bóng dáng và ánh sáng di chuyển.
Bất ngờ, một sinh vật ma xuất hiện – thân hình giống cáo mười đuôi, mắt đỏ rực, nhanh nhẹn đến mức khó thấy. Nó lao vào, cố gắng tấn công anh từ phía sau. Lâm Dật phản ứng kịp, vung kiếm, ánh sáng xanh tím bùng lên, đánh bật sinh vật ra xa.
Cô gái đứng gần, nhíu mày: “Đây là dấu hiệu. Kẻ thù đang theo dõi chúng ta, sử dụng sinh vật ma như mồi nhử.”
Trong lúc truy tìm manh mối, Lâm Dật phát hiện một dấu vết năng lượng cổ xưa bị biến dạng – rõ ràng ai đó đang sử dụng năng lượng giống anh nhưng mang sắc hắc ám. Anh nhận ra: đây không phải sinh vật tự nhiên, mà là do một kẻ thù bí ẩn điều khiển, âm thầm thao túng từ trong bóng tối.
Cô gái nhìn dấu vết, mắt sáng lên: “Ngươi nhận ra chưa? Kẻ thù này có thể đã ẩn nấp trong tộc từ lâu, quan sát, học hỏi và chờ thời cơ.”
Lâm Dật nghiêm nghị: “Vậy chúng ta phải đối phó ngay, trước khi họ làm điều gì nguy hiểm với tộc.”
Họ theo dấu năng lượng, dẫn tới một khu rừng ma thuật sát cạnh tộc. Bóng cây cao, ánh sáng xanh tím nhấp nháy, khiến cả khu vực như chìm trong không gian huyền bí. Từ bóng tối, một nhân vật mặc áo choàng đen xuất hiện. Gương mặt bị che khuất, nhưng năng lượng hắc ám tỏa ra khiến Lâm Dật cảm nhận được sức mạnh vượt xa bất cứ sinh vật ma nào từng gặp.
“Ngươi… tộc trưởng mới?” Giọng người này vang lên lạnh lùng, âm vang khắp rừng. “Ta đã quan sát ngươi từ lâu. Ngươi xứng đáng với sức mạnh, nhưng cũng là mồi nhử hoàn hảo.”
Lâm Dật nắm chặt kiếm: “Ai ngươi… và mục đích là gì?”
Người áo đen nhếch môi: “Ngươi sẽ biết sớm thôi. Trước hết, thử sức xem ngươi thực sự đã hòa hợp năng lượng cổ xưa đến đâu.”
Sinh vật ma bóng tối xuất hiện xung quanh, hình dạng biến dạng, mang cả năng lượng cổ xưa lẫn hắc ám. Lâm Dật hít sâu, ánh sáng xanh tím từ kiếm bùng lên, hòa hợp với năng lượng cổ xưa trong cơ thể. Anh lao vào trận chiến, vừa né tránh vừa phản công, cảm giác tim đập nhanh nhưng tinh thần cực kỳ tập trung.
Cô gái đứng phía sau, ánh mắt dõi theo từng động tác, thỉnh thoảng nhếch môi: “Ngươi đang làm tốt. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh cũng cần sự linh hoạt của trí tuệ. Không thể chỉ dựa vào lực lượng.”
Trong lúc chiến đấu, Lâm Dật phát hiện ra một chiêu thức đặc biệt của sinh vật bóng tối – nếu không phá kịp, nó sẽ hút năng lượng cổ xưa từ anh. Anh nhắm mắt, tập trung hoàn toàn, hòa nhịp trái tim, cảm xúc và ý chí, rồi tung chiêu phản công đồng bộ với ánh sáng kiếm. Luồng năng lượng khổng lồ quét sạch sinh vật, đẩy chúng tan biến vào bóng tối.
Người áo đen xuất hiện gần hơn, giọng cười vang: “Ngươi khá hơn ta nghĩ. Nhưng thử thách thực sự mới bắt đầu. Âm mưu trong tộc không chỉ từ bên ngoài, mà còn từ những kẻ mà ngươi tin tưởng nhất.”
Lâm Dật sững lại, nhận ra nguy cơ: kẻ thù không chỉ từ bên ngoài, mà còn ẩn nấp trong tộc, sẵn sàng phản bội bất cứ lúc nào. Ánh mắt anh nhìn cô gái bên cạnh, tim đập nhanh: “Tin tưởng… có lẽ bây giờ là thứ quan trọng nhất.”
Cô gái nắm tay anh: “Ta sẽ không phản bội ngươi. Hãy tin vào bản thân, và tin vào ta.”
Lâm Dật hít sâu, gật đầu: “Được rồi… cùng nhau.”
Họ phối hợp chiến đấu, vừa di chuyển vừa phá các cạm bẫy năng lượng, đánh bại sinh vật ma và dần tiếp cận người áo đen. Một luồng năng lượng hắc ám mạnh mẽ từ phía đối phương phóng tới, nhưng nhờ sự hòa hợp của kiếm, năng lượng cổ xưa và cảm xúc, Lâm Dật điều khiển ánh sáng xanh tím phản công, chặn đứng đòn tấn công.
Người áo đen lùi lại, giọng cười vang: “Ngươi mạnh hơn ta tưởng. Nhưng âm mưu chưa kết thúc. Sẽ có ngày ngươi nhận ra, sức mạnh không chỉ là kiếm hay năng lượng… mà còn là những bí mật ngươi chưa biết.”
Sau khi đối phương rút lui, Lâm Dật đứng giữa khu rừng, mồ hôi nhễ nhại, tay vẫn cầm kiếm. Cô gái tiến tới, nắm lấy tay anh: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng phải cảnh giác, âm mưu trong tộc vẫn còn. Chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thử thách hơn.”
Lâm Dật nhìn vào mắt cô, tim đập mạnh: “Với cô bên cạnh… tôi sẽ không sợ bất cứ điều gì.”
Ban đêm, ánh sáng xanh tím lấp lóa khắp tộc, những sinh vật ma bay lượn, nhưng Lâm Dật cảm nhận một sức mạnh mới trong bản thân: không chỉ là kiếm và năng lượng, mà còn là sự tin tưởng, cảm xúc và quyết tâm bảo vệ tộc. Anh thầm nhủ: “Âm mưu, kẻ thù, thử thách… tất cả chỉ là bước khởi đầu. Tôi, Lâm Dật, sẽ đứng vững, bảo vệ tộc, và… bảo vệ cô.”