Hai người tiếp tục đi vào bên trong đại sảnh khách sạn.
Lúc này đã khoảng tám chín giờ tối, đèn đóm trong ngoài sảnh khách sạn vẫn sáng rực. Mộc Hàn Hạ đi vào một cửa hàng 24 giờ trong khách sạn, mua chút đồ dùng phụ nữ hàng ngày, không chịu cho Lâm Mạc Thần đi cùng. Lâm Mạc Thần ngồi ở ghế sô pha chờ.
Mộc Hàn Hạ mang theo giỏ mau sắm nhỏ, đang lựa chọn ở trước giá hàng, chợt nghe thấy
giọng nói kinh ngạc:“Mộc...Hàn Hạ?”
Mộc Hàn Hạ quay đầu đi, Lâm Mạc Thần ở cách cửa không xa cũng ngẩng đầu.
Không ngờ là một người bạn cùng lớp thời trung học của cô, sau khi sửng sốt một lúc, Mộc Hàn Hạ cũng gọi tên đối phương:“Trần Tự Cẩm!”
Trần Tự Cẩm kia mặc một bộ váy dạ hội màu xanh, lộ ra lưng và bả vai, trang điểm tinh tế, dáng người thướt tha, tóc dài 乃úi ở đằng sau, là một cô gái không tồi. Cô ta khoác tay một chàng trai trẻ mặc âu phục, xem ra hai người vừa tham gia tiệc tối trở về.
Trần Tự Cẩm hơi bất ngờ đánh giá Mộc Hàn Hạ:“Lớp trưởng cũ, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang làm việc ở thành phố Giang sao?”
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Mộc Hàn Hạ, làm cho Mộc Hàn Hạ hơi mất tự nhiên. Thực ra lúc học trung học, hai người cũng không thân. Mộc Hàn Hạ chỉ nhớ khi đó thành tích của cô ta thuộc dạng trung bình trong lớp, là một cô gái không tồi hướng nội. Không nghĩ tới hôm nay lại xinh đẹp chói lọi như vậy.
Mộc Hàn Hạ cười đáp:“Gần đây tớ đến làm việc ở thành phố Lâm.”
“À.” Trần Tự Cẩm lên tiếng, nhìn cô mặc bộ quần áo đơn giản, có chút sáng tỏ:“Cậu làm...phục vụ ở khách sạn này?”
Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, cười nhưng không nói gì.
Còn Trần Tự Cẩm lại cảm thấy cô như đang cam chịu, ánh mắt kia khó có thể hình dung được. Dường như muốn nói: đúng vậy, lại dường như hơi tiếc nuối, nhưng lại càng có cảm giác hơn người rõ ràng.
Vì thế Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nói gì nữa, định chào tạm biệt, thì người đàn ông bên cạnh Trần Tự Cẩm lên tiếng:“Linda, cô gái xinh đẹp này là?”
Trần Tự Cẩm hờn dỗi liếc anh ta nói:“Đây là bạn họ cũ của em, tên là Mộc Hàn Hạ. Hàn Hạ, đây là Bob, bạn trai của tớ, anh ấy là quản lý cao cấp của công ty Vail News ở khu Đại Tây Nam. Hôm nay tớ tham gia tiệc kỉ niệm thường niên với anh ấy.”
Mộc Hàn Hạ cười:“Hạnh ngộ.”
Cô định nói tạm biệt, thì Trần Tự Cẩm lại cảm thán:“Thực ra lúc ấy Mộc Hàn Hạ là một trong những người có thành tích tốt nhất lớp em. Nếu trong nhà không xảy ra chuyện, cha cậu ấy bị tai nạn xe, để lại khoản nợ lớn. Mỗi ngày cậu ấy đều phải chăm sóc mẹ bệnh tình nguy kịch, thì cũng không thi trượt đại học. Hàn Hạ tất cả mọi người đều là bạn học cũ, sau này cần giúp đỡ gì, cậu cứ lên tiếng. Hiện tại tớ cũng coi như ổn định. Chuyện lớn không nhất định giúp được, nhưng chuyện nhỏ sẽ hết sức làm. Nói thật, cậu đừng trách tớ nói thẳng, tớ cảm thấy cậu nên cố gắng nâng cao bằng cấp, đừng bấp bênh như vậy nữa, tìm một công việc ổn định đi. Hàn Hạ, cố lên!”
Cô ta nói chuyện nghe rất chân thành, bạn trai Bob ở bên cạnh cũng nhìn cô ta, lộ ra vẻ mặt dịu dàng. Mộc Hàn Hạ im lặng một lát nghĩ thầm, khi nào thì cô “cũng là một trong những người thành tích tốt nhất” chứ? Rõ ràng là cô đứng đầu lớp mà, nhưng khi xuất hiện suy nghĩ này, cô cũng thở dài. Cuối cùng cô vẫn cười gật đầu:“Cám ơn cậu.”
“Ừ.” Trần Tự Cẩm mỉm cười,“Vậy chúng tớ đi đây, không làm phiền cậu nữa.”
“Ừ.”
Trần Tự Cẩm dựa vào bả vai Bob, không nhìn Mộc Hàn Hạ, chỉ nũng nịu nói:“Mua cho em thỏi son kia đi, ở quầy còn đó, mau đi...”
“Summer, hai vị này là?” Một giọng nói trầm thấp tiến vào.
Ba người cùng ngẩn ra.
Lâm Mạc Thần đứng ở sau lưng Trần Tự Cẩm và Bob, đã ϲởí áօ khoác đen vắt lên tay, cúc áo màu hổ phách lấp lánh dưới ngọn đèn. Anh liếc nhìn hai người kia, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mộc Hàn Hạ, khẽ ôm thắt lưng cô, thấp giọng nói:“Chờ em lâu quá, hóa ra là gặp bạn học cũ?”
Giọng nói dịu dàng quá mức khiến Mộc Hàn Hạ phải nhìn anh, nhưng vẫn lịch sự giới thiệu:“Đây là bạn học thời trung học của em Trần Tự Cẩm và bạn trai Bob. Trần Tự Cẩm, đây là Lâm Mạc Thần, là...”
“Bạn trai.” Lâm Mạc Thần mỉm cười, chủ động bắt tay Bob,“Hạnh ngộ.”
Bob hơi sửng sốt một chút:“Lâm Mạc Thần? Không phải là Lâm Mạc Thần... Tổng giám đốc công ty Phong Thần đấy chứ?”
Lâm Mạc Thần liếc anh ta, rồi cả cô bạn gái không thuận mắt kia. A, anh chàng này vẫn còn biết trên dưới.
Thấy anh ngầm thừa nhận, Bob bắt đầu kích động, dùng sức bắt tay anh, không ngừng rung rung:“Hạnh ngộ hạnh ngộ, thật sự là vô cùng hạnh ngộ. Nghe đại danh của Lâm tổng đã lâu, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được, đúng là có duyên. Gần dây danh tiếng của Lâm tổng rất nổi bật ở khu vực Đại Tây Nam, Tổng giám đốc của chúng tôi cũng nói anh đã thành đổi hình thức phát triển của ngành sản xuất, ngài ấy cũng muốn làm quen với anh.”
“Đâu có, Đặng tổng của các anh mới là một nhân tài kiệt xuất trong ngành, khách sáo rồi.” Lâm Mạc Thần khẽ nói.
Hai người đàn ông trò chuyện, trong lúc đó cũng đề cập đến Mộc Hàn Hạ là quản lí bộ phận thị trường công ty Phong Thần. Điều này càng khiến Bob phải nhìn với con mắt khác, lại bắt tay cô thêm lần nữa. Còn Trần Tự Cẩm vô cùng kinh ngạc, giật môi, không nói lời nào, chỉ miễn cưỡng nhìn bọn họ cười.
Tuy vậy cô ta lại nhìn lại Mộc Hàn Hạ, mới phát hiện ra cô thực sự không giống với bộ dáng người bán hàng trong siêu thị. Tuy cô mặc quần áo bình thường, nhưng nhìn kĩ chất lượng cũng không tồi, người bán hàng không thể mua được. Trên mặt cũng mềm mại, chí ít là chăm sóc rất khá, không có chút dấu vết dầm mưa dãi nắng. Quan trọng nhất là cô có thể tìm được một người bạn trai cao phú soái, chức vị còn cao hơn rất nhiều so với Bob, chỉ sợ xuất thân cũng không địch lại. Mọi thứ đều hơn hẳn Bob, Mộc Hàn Hạ cũng làm một chức vị trong tầng lớp giữa.
Không ngờ cô có thể chuyển mình.
Trong lòng Trần Tự Cẩm chỉ cảm thấy vô vị.
Còn Mộc Hàn Hạ cũng chú ý tới sắc mặt xấu hổ của cô bạn học cũ. Thực ra trước đó Trần Tự Cẩm cố ý khoe khoang, Mộc Hàn Hạ cũng không tính khoe khoang lại, nhưng ai ngờ Lâm Mạc Thần lại tự mình xông vào. Phải biết rằng nhưng chàng trai hơi thanh tú, vừa đứng trước Lâm Mạc Thần đã bị ánh hào quang của anh bức lui đi, cho nên khó trách Trần Tự Cẩm mất hứng.
Cuối cùng, Bob nhận được danh tђเếק của Lâm Mạc Thần, kéo Trần Tự Cẩm đi, còn khách khí tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.
Mộc Hàn Hạ đi thang máy lên lầu với Lâm Mạc Thần, anh thấp giọng hỏi:“Vào phòng anh ngồi nhé?”
Mộc Hàn Hạ:“Vâng.”
Anh ở một căn phòng cao cấp, nên phòng lớn hơn so với phòng của Mộc Hàn Hạ. Vào phòng, anh mở tủ lạnh, lấy một chai rượu vang và hai cốc thủy tinh ra.
Mộc Hàn Hạ cũng không có thói quen tao nhã hơi một tí là uống rượu vang, cô hỏi:“Có nước trái cây không?”
Lâm Mạc Thần nở nụ cười đáp:“Không có. Lần sau anh sẽ chuẩn bị cả sữa trẻ em.”