Mấy năm nay cuộc sống của Lâm Mạc Thần thực ra cũng không có quy luật. Anh luôn đi công tác, đầu tiên là cả nước, sau đó là rất nhiều quốc gia. Anh quen ngủ muộn, phần lớn thời gian là tăng ca, đôi khi không phải tăng ca nhưng cũng phải một hai giờ sáng mới đi ngủ.
Tuy vậy anh dậy rất sớm, hơn năm giờ đã tỉnh, lặng lẽ nằm trên giường một lát, rồi rời giường, xem tin tức, đọc sách, hoặc là làm việc luôn.
Mọi người bên cạnh đều nói anh là kẻ cuồng công việc, thực ra anh cũng không phải là người nhạt nhẽo, kiến thức của anh rộng rãi, sắc bén, khéo nói, giỏi về giao thiệp kinh doanh. Đối đãi với phụ nữ, anh cũng không hề câu nệ. Phần lớn thời điểm, nhất cử nhất động, giá trị con người, vẻ bề ngoài của anh thu hút rất nhiều phụ nữ, nhưng anh không tới gần. Người nhiệt tình dũng cảm, thiêu thân lao đầu vào lửa, trực tiếp bị anh nói lời lạnh nhạt bức lui. Tuy tuổi đã lớn, tính cách càng thâm trầm giấu diếm, nhưng hiệu quả của lời nói ác độc vẫn không hề giảm đi. Có người quấn lấy không ngớt, bị anh nói thẳng òa khóc không phải không có.
Mấy năm nay, anh biến mình thành một người hoàn toàn cô đơn.
Nhưng anh rất tỉnh táo biết rõ đây là cuộc sống mình phải sống. Thời thanh niên anh là một người ngang ngược, thích làm theo ý mình. Đối với chuyện Mộc Hàn Hạ, sau khi cô rời đi, anh đúng là sống như vậy. Cô thay đổi anh, cũng thay đổi cả cuộc sống của anh.
Dường như anh không hề nhắc về cô với ai, nhưng trong danh sách những người thành lập Phong Thần vẫn có tên cô. Không phải lúc nào anh cũng nhớ tới cô, nhưng mỗi đêm dài, anh đều sẽ nhớ tới cô. Mỗi phần kí ức có liên quan đến cô đều lần lượt hiện lên trong đầu, càng ngày càng rõ ràng. Thỉnh thoảng anh thậm chí cảm thấy bọn họ cũng chưa xa cách quá lâu bởi vì mỗi khi nghĩ đến cô, anh không hề cảm thấy xa lạ, nhưng anh biết rõ thời gian của anh đã ngừng lại tại đó. Nơi đó có cô, nhưng không có nữa rồi. Cô đi học, làm việc, tìm việc, du lịch ở nước ngoài...mỗi năm đều có sự vui vẻ khác nhau. Cuộc sống của cô ngày càng phong phú, anh đều biết hết.
Nếu nói trong lòng anh chỉ có tình yêu với cô thôi ư? Không phải? Cũng có cả oán hận nữa, mỗi khi thường xuyêng nhớ tới, sự xuất hiện không hề báo trước luôn khiến anh cảm thấy khó khăn. Khi Phong Thần lên sàn chứng khoán, anh nghĩ sẽ bắt được sự quyến luyến hoặc là dấu vết chú ý của cô, dù sao cô cũng là người coi trọng tình cảm như vậy, nhưng không hề có. Cô hoàn toàn không xuất hiện ở những nơi có liên quan đến Phong Thần cả trong và ngoài nước; chịu đựng ba năm, sau khi dồn ép được tập đoàn Dung Duyệt và Trương Diệc Phóng ở khu Tây Nam, anh nhờ Bert tiết lộ tin tức này cho cô, nhưng sau khi cô nghe thấy cũng chỉ im lặng. Cô không hỏi bất cứ câu nào liên quan đến anh, cô không hề quay đầu lại nhìn anh.
Khi doanh số trang phục của Phong Thần đứng đầu trong nước không có cô; khi anh giành được thắng lợi lớn trên thị trường đầu tư không có cô; khi anh uống rượu say mừng công không có cô; đột nhiên một ngày nó đó rời khỏi Phong Thần rời khỏi nước cũng không có cô.
Thậm chí đôi khi anh còn hận cô, hận cô quyết tuyệt như vậy, hận cô thực sự không trở về, hận cô làm anh không thể buông tay.
Hiện tại cô đã trở về, đối với suy nghĩ của cô, anh đã mơ hồ đoán được, nhưng cũng không muốn nghĩ sâu thêm.
Cô không muốn quay đầu, thì nhất định phải làm cô quay đầu.
Cô không muốn đối mặt với quá khứ, nhưng sao cô có thể chỉ để cho mình anh đắm chìm trong quá khứ chứ?
Tôn Chí tiếp tục nói: “Trung tâm mua sắm Duyệt Gia dự tính hai tuần sau khai trương, nhanh thật đấy.”
Lâm Mạc Thần đặt cánh tay lên tay vịn sô pha, vẻ mặt bình tĩnh: “Đúng là quá nhanh.”
Tôn Chí ngẩn ra.
“Thành lập một trung tâm thương mại hình thức mới ắt phải thăm dò, cọ sát, điều chỉnh rất nhiều. Trong một tháng ngắn ngủi, cô ấy đã thành lập tốt như vậy chỉ có thể chứng mình một việc trước khi về nước cô ấy và Lục Đống đã chuẩn bị xong chuyện này, nhiều việc trong đó đã chuẩn bị tốt.” Lâm Mạc Thần nói.
Tôn Chí hỏi: “Tại sao?”
Tại sao bọn họ phải làm như vậy.
Lâm Mạc Thần lại nở nụ cười nói: “Cô ấy là do một tay tôi đào tạo, phong cách hành sự đều giống tôi. Nếu cô ấy đã lập kế hoạch đến bước này, thì phía sau đã phải sắp xếp tốt ba bước, năm bước, mười bước...” Dừng một chút anh nói: “Nhất định cô ấy đã có một kế hoạch tổng thể rồi, giấu rất kĩ mục đích thực sự của mình.”
Tôn Chí nghe vậy trong lòng cảm thán, hai người kia, đúng là....nếu hai người họ không ở bên nhau, người ngoài như anh ta nhìn cũng cảm thấy đau xót.
Lâm Mạc Thần cũng hơi lưu tâm, anh nhớ tới mấy ngày trước khi Mộc Hàn Hạ rút lui khỏi tình cảm, chuyện kinh doanh, tất nhiên cũng không hề bàn với anh. Trong lòng cô cũng phòng bị anh sao?
Tôn Chí hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Cô ấy làm việc chắc chắn có nguyên nhân của chính mình, cũng sẽ không làm tổn hại đến Phong Thần.” Lâm Mạc Thần đáp, “Cứ để cho cô ấy mạnh tay làm đi.”
Tôn Chí khó chịu trong chốc lát đột nhiên hỏi: “Tôi hỏi câu này, tại sao mấy năm nay cô ấy đã tốt nghiệp, anh cũng đi Mỹ, tại sao không đi tìm cô ấy.”
Lâm Mạc Thần im lặng không đáp.
Trời cao mây rộng, Lục Chương đứng ở cửa trung tâm Duyệt Gia, nhìn bộ dáng hình thức ban đầu đã gần hoàn chỉnh, nghĩ đến vấn đề giống như Lâm Mạc Thần.
Cả quá tình chuẩn bị, xây dựng, anh ta đều theo từng bước một, tiến triển thuận lợi nhanh như vậy, khiến anh ta ý thức được cha mình và Mộc Hàn Hạ đã sớm sắp xếp lập kế hoạch từ trước, nhưng không nói với anh ta mà thôi.
Nghĩ vậy trong lòng anh ta cũng hơi khó chịu, từ từ đi về phía công trường đang thi công. Vật liệu xây dựng bụi mù, anh ta sặc bụi ho khan, đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, shit, Mộc Hàn Hạ được cha anh ta tin tưởng như vậy, sẽ không phải là tới làm mẹ kế của anh ta chứ?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến trong lòng anh ta dâng lên cảm xúc mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt, mẹ nó, nếu thật sự như vậy, anh ta sẽ phải làm đứa con bất hiếu rồi, nghĩ cách muốn phá hủy chuyện này.
Nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng không có khả năng. Cha anh ta vẫn là người cổ hủ. Hơn nữa anh ta nhớ ra một chuyện, cuối tuần trước cha anh ta vẫn còn liếc mắt đưa tình với bác gái trung niên trong tiểu khu, hẹn ăn cơm đi dạo. Nghĩ đến đây, anh ta cũng không còn bận tâm.
Hiện tại đã gần giữa trưa, anh ta ngủ được một giấc mới tỉnh dậy, tính rủ Mộc Hàn Hạ đi ăn cơm, buổi chiều lại phải nhẫn nhục ở công trường. Bắt lấy một nhân viên hỏi: “Mộc Hàn Hạ đâu?”
Người nhân viên đáp: “Ngài tới rồi à Lục tổng, à, Mộc tổng...cô ấy đang nghỉ trong văn phòng kia, tôi giúp ngài đi gọi nhé?”
Lục Chương hất tay: “Không cần. Tôi đi tìm cô ấy.”
Đẩy cửa, anh ta ngẩn ra. Rèm cửa trong phòng nhỏ được kéo xuống, một bóng dáng nằm trên sô pha, trên người chỉ đắp một chiếc áo vest mỏng.
Lục Chương khẽ bước vào, đóng cửa, đi đến trước mặt cô, phát hiện cô đang ngủ rất say. Mặt vùi trong sô pha, mái tóc dài thả lả tả. Lục Chương cũng biết mấy ngày nay cô thức đêm, anh ta cũng chưa từng gặp cô gái xinh đẹp nào liều mạng như cô.
Đứng một lát, anh ta kéo ra qua, ngồi xuống bên cạnh, chán nản lấy điện thoại ra chơi.
Trung tâm còn chưa xây dựng xong, còn chưa có điều hòa, Lục Chương ngồi một lát cảm thấy cả người rét run, khép chặt áo khoác, lại nhìn thấy Mộc Hàn Hạ trên sô pha cũng bị lạnh, co người lại.
Lục Chương nhìn chằm chằm cô mấy giây, ϲởí áօ khoác ra đứng dậy đắp cho cô.
Quả nhiên Mộc Hàn Hạ ngủ càng say hơn, không còn dịch chuyển nữa. Mặc dù Lục Chương hơi lạnh nhưng anh ta chịu được, nhìn thấy cô bị bọc trong quần áo của mình cũng hơi đắc ý. Toàn tâm toàn ý đợi cô tỉnh lại nói lời cám ơn.
“Cốc, cốc...” tiếng gõ cửa vang lên. Lục Chương ngẩng đầu, thấy Phùng Nam thò đầu bước vào.
Hôm nay Phùng Nam lái xe đưa anh ta tới, chắc là đã chờ anh ta và Mộc Hàn Hạ đi ăn cơm quá lâu. Phùng Nam liếc mắt nhìn vào bên trong, định lên tiếng, mặt Lục Chương đã trầm xuống: “Đi ra ngoài, động tác khẽ một chút.”
Phùng Nam sửng sốt, đóng cửa lui ra ngoài.
Vừa đi được hai bước, Phùng Nam bỗng nhiên giật mình, nhớ tới hình ảnh vừa rồi: trong phòng u ám, Mộc Hàn Hạ ngủ trong sô pha, Lục Chương ngồi ngay bên cạnh. Bao lâu rồi mới thấy bộ dáng kiên nhẫn trầm tĩnh như vậy của cậu ta?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ: lúc này chỉ sợ Tiểu Lục tổng hỏng bét rồi!