Mái Hiên Mùa Cũ

Chương 1: Bức Tường Cạnh Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con hẻm số 9 – khu cư xá phường An Phú – từ lâu vẫn nổi tiếng là “bình yên kiểu cũ”: nơi sáng ra có tiếng rao xôi lạc, chiều về nghe tiếng chổi tre quét rì rào, và tối tối ánh đèn vàng hắt qua từng khe cửa sổ mờ bụi. Những người sống ở đây đều đã biết mặt nhau từ năm này sang năm khác.

Và ai cũng nghĩ… họ hiểu hết về nhau.

Nhà số 9A là của bà Sáu – góa phụ hơn 60 tuổi, sống một mình, bán chè đậu đen ngoài đầu hẻm. Cạnh đó là nhà 9B – nơi ở của gia đình vợ chồng trẻ Trí và Ngọc, mới dọn về được hơn năm. Phía đối diện là nhà 10 – nơi có ông Tùng tổ trưởng khu phố, tính tình khó ưa nhưng ai cũng phải nể. Nhà 11 là nhà của chị Dung – giáo viên dạy cấp hai, hay than ế nhưng thật ra đang giấu một mối tình ngang trái với… chính hiệu trưởng trường mình. Và sát bên chị Dung là nhà 12 – của Hân, cô gái 26 tuổi, nhân viên văn phòng, sống độc thân và… không ai biết gì nhiều về cô ngoài cái tên.

Cho đến một buổi sáng đầu tháng sáu.

Tiếng cãi vã từ nhà 9B bỗng vang lên. Không lớn, nhưng cũng đủ khiến đám chim sẻ đang đậu trên mái nhà phải giật mình bay tán loạn.

— Anh đã hứa là không làm ăn với thằng Hào nữa! – tiếng Ngọc, sắc và nghèn nghẹt.

— Anh không liên quan! Em đừng suy diễn! – giọng Trí đáp lại, bực dọc.

Bà Sáu đang gọt đậu xanh ngoài sân, nhíu mày. Ông Tùng đứng bên kia đường, tay cầm điếu thuốc nhưng không hút, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn về phía tiếng động. Chị Dung khẽ vén màn cửa sổ, mắt chớp nhanh. Còn Hân – người ít khi ra ngoài – mở cửa chính, bước ra hiên, đứng im lặng.

Ngọc lao ra khỏi nhà, nước mắt chưa khô, giày cao gót gõ cộc cộc xuống nền gạch. Hân chạm mắt Ngọc. Một giây. Rồi hai người lướt qua nhau. Không lời nào được nói.

Chiều hôm đó, trong cuộc họp tổ dân phố thường niên, ông Tùng giơ tay phát biểu:

— Tôi thấy dạo này hẻm mình có vẻ mất trật tự. Mấy vụ lớn tiếng giữa ban ngày cần được nhắc nhở.

Mọi người gật gù, ngoại trừ bà Sáu khẽ thở dài. Trí có mặt, nhưng Ngọc không đến. Anh ngồi yên, không nói, mắt nhìn xuống đất.

Cuộc họp kết thúc, mọi người tản ra. Bà Sáu cố tình nán lại gần Hân:

— Hôm qua, con nhìn thấy gì từ cửa nhà con vậy?

Hân ngước lên, ánh mắt vô cảm:

— Không có gì đâu bác. Con chỉ… thấy mấy con chim bay.

Bà Sáu im lặng. Nhưng từ ngày đó, ánh mắt bà dành cho Hân có chút gì đó khác đi – như thể bà vừa nhận ra căn nhà số 12 kia… chưa bao giờ thật sự “mở cửa”.

Tối muộn hôm ấy, khi cả khu hẻm đã tắt đèn, Trí bước sang đứng trước nhà Hân. Anh không gõ cửa. Chỉ đứng. Một lát sau, cánh cửa mở ra.

— Em không nên bước ra lúc sáng. – Trí nói, mắt nhìn thẳng.

— Em không cố tình. – Hân đáp, lạnh lùng. – Nhưng hình như anh quên… chúng ta ở rất gần nhau.

Trí cười nhạt:

— Càng gần… càng nên tránh xa.

Rồi anh quay lưng đi. Cánh cửa nhà Hân đóng lại ngay sau đó. Như thể chưa từng có ai đứng trước đó. Như thể... chưa từng có chuyện gì.

Nhưng đêm đó, bà Sáu lén kéo cái ghế nhựa ra sân, ngồi sát tường cạnh nhà 12. Bà áp tai vào bức vách cũ kỹ – nơi hai căn nhà san sát nhau. Không có tiếng động.

Cho đến khi bà nghe một giọng nữ thì thầm rất khẽ:

— Mình đã hứa là không làm phiền đời nhau nữa, anh nhớ không?

Một khoảng lặng. Rồi một tiếng khóc… nghẹn lại trong cổ họng.

Sáng hôm sau, cả hẻm xôn xao. Nhà ông Tùng bị mất trộm – chiếc xe SH dựng trong sân biến mất không dấu vết. Công an phường đến ghi nhận hiện trường.

Nhưng điều khiến người ta xôn xao không phải là vụ mất trộm. Mà là… camera an ninh của nhà ông Tùng ghi được hình ảnh một người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm mũ bảo hiểm, dắt xe ra lúc ba giờ sáng.

Gương mặt bị khuất. Nhưng mái tóc dài, dáng người mảnh mai… giống hệt Hân.

Và rồi, những câu hỏi bắt đầu được xì xào trong từng bữa cơm của các nhà:

— Con nhỏ Hân đó… có sạch sẽ không?

— Mấy người độc thân sống lặng lẽ như vậy… khó đoán lắm!

— Nghe đâu… nó từng dính tới chuyện gì đó ở chỗ làm cũ…

Bức tường cạnh nhà 12 chưa từng có tiếng. Nhưng từ hôm đó, đêm nào bà Sáu cũng ra ngồi. Tai áp sát.

Vì bà biết… nếu có thứ gì đó thật sự đáng sợ trong khu hẻm này, thì không phải là trộm, không phải là tiếng cãi nhau.

Mà là những gì... người ta thì thầm sau lưng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!