Buổi chiều hôm đó, ánh nắng yếu ớt của mùa thu chiếu xiên qua các tán lá, phủ lên con phố nhỏ một lớp vàng dịu dàng. Lâm Thiên Hạ, như thường lệ, vừa rời khỏi công ty nhỏ nơi cô làm việc, bước đi chậm rãi trên vỉa hè đông đúc. Cô vừa kết thúc một ngày làm việc căng thẳng, đầu óc còn đầy những con số, những hợp đồng chưa hoàn thành và những yêu cầu đột ngột từ cấp trên.
Thiên Hạ khoác nhẹ chiếc áo khoác mỏng, cúi xuống nhặt chiếc túi xách bị hất tung trong lúc tránh một chiếc xe máy chạy vội vàng. “Lại là một ngày dài nữa…” cô thầm thở dài, bấu chặt túi xách, bước từng bước về phía ga tàu điện gần nhất.
Đang lúc mải suy nghĩ, một tiếng hét vang lên từ góc đường. “Cẩn thận…!”
Thiên Hạ chưa kịp định hình, thì trước mắt cô là một cảnh tượng khiến tim cô đập nhanh: một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lao vun vút về phía một cậu bé đang chạy nhảy trên đường. Không suy nghĩ nhiều, bản năng đưa cô lao về phía cậu bé, kéo cậu vào lề đường an toàn. Chiếc xe chỉ cách đó vài tấc, lướt qua với một tiếng rít khét lẹt của lốp xe.
“Ô… ôi trời…” cậu bé ngồi bệt xuống, mặt trắng bệch, còn Thiên Hạ thì đứng thở hổn hển, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau: “Cô ổn chứ?”
Thiên Hạ quay lại, mắt chạm phải đôi mắt màu hổ phách sáng rực, sâu thẳm, khiến cô lập tức cảm thấy vừa e dè vừa lạ kỳ. Người đàn ông đứng đó trong bộ vest đen, thắt cà vạt chỉnh tề, dáng người cao lớn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại mang một nét gì đó… rất đặc biệt.
“Anh… anh là ai?” Thiên Hạ thốt lên, vẫn còn hơi sững sờ.
Người đàn ông nhún vai nhẹ, cử chỉ tự nhiên nhưng toát ra thần thái quyền lực: “Tôi là Diệp Hàn Thương. Cậu bé vừa nãy… may mà cô kịp cứu.”
Thiên Hạ khẽ mím môi, cố trấn tĩnh: “À… tôi… tôi chỉ may mắn thôi…”
Diệp Hàn Thương bước đến gần, quan sát cô từ đầu đến chân. Thứ ánh mắt lạnh lùng của một tổng tài quyền lực, nhưng lại có một chút ấm áp rất lạ lùng khi nhìn cô: “Cô có bình tĩnh như thế này với mọi tình huống nguy hiểm không?”
Thiên Hạ lúng túng: “Ừ… cũng… đôi khi…” Cô lẩm bẩm, chẳng biết nên nói gì tiếp, tim đập thình thịch, cảm giác như có một sợi dây vô hình kéo cô lại gần người đàn ông này.
Diệp Hàn Thương chậm rãi hít một hơi, rồi nhíu mày: “Cô tên gì?”
“Lâm Thiên Hạ…” cô trả lời, giọng nhỏ.
“Lâm Thiên Hạ…” Anh nhắc lại, giọng trầm ấm, gằn lên một chút nhấn nhá, khiến Thiên Hạ cảm thấy tim mình như bị đánh thức.
Không khí chợt lặng yên một cách lạ thường. Cô nhìn anh, anh nhìn cô, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thiên Hạ cảm nhận được một thứ gì đó vừa xa lạ vừa thân quen.
“Cảm ơn cô…” Diệp Hàn Thương cười nhẹ, hiếm khi nở nụ cười như vậy, nhưng lại đủ khiến người khác rung động. “Nếu không có cô, mọi chuyện có thể đã không may mắn như thế này.”
Thiên Hạ đỏ mặt, ngập ngừng: “Thật ra… tôi cũng… chỉ kịp phản ứng thôi…”
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô một cách tỉ mỉ, như muốn ghi nhớ mọi chi tiết. Rồi bỗng nhiên, anh lấy từ túi ra một chiếc danh thiếp, đưa cho cô: “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu cô cần gì… hãy gọi cho tôi.”
Thiên Hạ nhận lấy, cảm giác bàn tay mình hơi run. Cô nhìn danh thiếp, chỉ thấy tên anh in đậm, dòng chữ “Diệp Thương Group – CEO” khiến cô giật mình. “Tổng… CEO?” Cô thầm thở dài trong lòng, cảm giác như vừa rơi vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Vậy… tôi có thể… gọi anh là Diệp tổng được không?” cô hỏi, giọng khẽ run.
Anh mỉm cười, ánh mắt chạm vào mắt cô, đầy sự chắc chắn: “Nếu cô muốn.”
Thiên Hạ khẽ gật đầu, lòng cảm thấy vừa hồi hộp vừa kỳ lạ. Cậu bé trước đó, giờ đã đứng dậy, chạy về phía mẹ, không còn nguy hiểm nữa. Nhưng trong lòng cô, hình bóng người đàn ông vừa xuất hiện lại in sâu.
Chiếc xe đã đi mất, tiếng còi, tiếng xe cộ lại trở lại bình thường, nhưng Thiên Hạ vẫn đứng đó, tay nắm chặt danh thiếp, trái tim vẫn loạn nhịp. Cô không hiểu tại sao, chỉ biết rằng khoảnh khắc này, buổi chiều định mệnh này, sẽ mãi mãi in dấu trong ký ức cô.
Về nhà, Thiên Hạ cứ liên tục nhìn vào danh thiếp, ánh mắt xa xăm. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò len lỏi trong lòng. Ai mà ngờ rằng, một buổi chiều bình thường như thế, một hành động nhỏ cũng có thể mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời mình.
Và rồi, một tiếng điện thoại vang lên. Cô nhìn màn hình, không biết có nên nhấc máy hay không, tim đập thình thịch.
“Chào cô, Lâm Thiên Hạ. Tôi là Diệp Hàn Thương. Cô có thể giúp tôi một việc không?”
Thiên Hạ khựng lại. Một lời đề nghị bất ngờ, khiến cô vừa bối rối, vừa háo hức. Buổi chiều định mệnh ấy, chính thức mở ra một chương mới trong cuộc đời cô.
Cô không biết, nhưng Diệp Hàn Thương đã quyết định từ khoảnh khắc ấy, cô sẽ không rời khỏi thế giới của anh.
Buổi chiều vàng nhạt, gió thu nhẹ nhàng, và định mệnh đã bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên cho câu chuyện tình yêu của họ.