mãi là cô vợ duy nhất của anh

Chương 2: Lời đề nghị bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm sau, Lâm Thiên Hạ vẫn còn cảm giác hồi hộp từ buổi chiều định mệnh hôm qua. Cô vừa rời khỏi văn phòng nhỏ của mình, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại với số của Diệp Hàn Thương. Trong lòng, cô tự hỏi liệu anh có thật sự là người như cô tưởng, hay chỉ là một vị tổng tài lạnh lùng, quyền lực, và hoàn toàn xa lạ với những con người bình thường như cô.

Cô vừa đi đến quán cà phê quen thuộc gần công ty thì điện thoại rung lên. Màn hình hiện tên: Diệp Hàn Thương. Tim Thiên Hạ đập nhanh hơn, tay hơi run khi nhấc máy.

“Chào cô, Lâm Thiên Hạ. Tôi là Diệp Hàn Thương,” giọng trầm, ấm, nghe vừa gần gũi vừa uy nghi.

“À… chào anh… à, Diệp tổng,” Thiên Hạ khẽ lí nhí, cố giữ bình tĩnh.

“Cô có thể dành cho tôi mười phút không? Tôi muốn gặp cô trực tiếp.”

Thiên Hạ khựng lại, mắt mở to. “Mười… mười phút ư?”

“Chỉ mười phút thôi,” giọng anh vẫn đều đặn, không có dấu hiệu của sự nóng vội, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy không thể từ chối.

Thiên Hạ cắn môi, suy nghĩ nhanh trong vài giây, rồi đồng ý: “Được… tôi sẽ đến.”

Cô đến địa chỉ mà Diệp Hàn Thương hẹn, một tòa nhà chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố. Khi bước vào sảnh, cô bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn, nội thất sang trọng và những nhân viên cúi chào lịch sự. Thiên Hạ cảm thấy mình như một cô gái nhỏ bé, bẽn lẽn lọt thỏm giữa thế giới giàu sang quyền lực này.

“Cô Lâm Thiên Hạ chứ?” Một nhân viên lễ tân lịch sự hỏi, dẫn cô lên tầng trên, nơi Diệp Hàn Thương đang chờ.

Cửa phòng mở ra, Thiên Hạ thấy anh đứng đó, tay cầm một tách cà phê, dáng điệu bình thản nhưng toát ra thần thái của người đứng đầu tập đoàn. Khi thấy cô, Diệp Hàn Thương mỉm cười, ánh mắt ấm áp hơn hẳn buổi chiều hôm trước.

“Xin mời cô ngồi,” anh nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.

Thiên Hạ ngồi xuống, tay vẫn hơi run, ánh mắt lén nhìn xung quanh. “Phòng… phòng của anh… thật lớn và đẹp…” cô thốt lên, rồi tự nhủ: “Không được bối rối…”

Diệp Hàn Thương cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Cô không cần phải lo lắng. Hôm nay tôi gọi cô đến là vì một lý do đặc biệt.”

Thiên Hạ nheo mắt, tò mò: “Lý do đặc biệt… là gì ạ?”

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nghiêm túc, trầm tĩnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn kỳ lạ: “Cô Lâm Thiên Hạ, tôi muốn mời cô làm trợ lý riêng của tôi. Tôi cần một người thông minh, tinh tế, và có thể xử lý công việc một cách nhanh nhẹn… Tôi nghĩ cô sẽ là người phù hợp.”

Thiên Hạ sững sờ. Trợ lý riêng của CEO tập đoàn lớn? Cô chỉ là một nhân viên bình thường trong một công ty nhỏ, làm việc với những hợp đồng nhỏ bé, không hề có kinh nghiệm quản lý. Tim cô đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ: “Tôi… tôi… tôi không thể… tôi không đủ khả năng…”

Diệp Hàn Thương nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Đừng quá lo lắng. Tôi tin vào khả năng quan sát của mình. Cô có trực giác tốt, phản ứng nhanh, và biết quan tâm đến người khác. Đây là những yếu tố quan trọng đối với một trợ lý của tôi.”

Thiên Hạ cúi đầu, bối rối. “Nhưng… tôi chưa từng làm việc trong môi trường lớn như thế này… và… tôi sợ mình không đáp ứng được yêu cầu…”

Diệp Hàn Thương mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Cô không cần lo lắng về việc chưa có kinh nghiệm. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước một. Chỉ cần cô chịu thử, tôi tin rằng cô sẽ làm tốt.”

Thiên Hạ lặng im, ánh mắt nhìn xuống bàn, tay nắm chặt váy. Trong lòng cô vừa lo lắng, vừa thấy một cảm giác kỳ lạ: có người tin tưởng mình, muốn trao cơ hội, điều đó khiến cô cảm thấy vừa tự hào, vừa áp lực.

“Nhưng… tôi… tôi sợ mình làm hỏng…” cô lí nhí.

Anh nghiêng người, giọng trầm ấm, mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối: “Cô Lâm Thiên Hạ, trong cuộc sống, cơ hội không phải lúc nào cũng đến. Khi cơ hội xuất hiện, cô cần phải nắm bắt, hoặc sẽ bỏ lỡ mãi mãi. Tôi không ép cô. Đây là lời mời, và cô có quyền từ chối. Nhưng tôi hy vọng cô suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.”

Thiên Hạ nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối và xao xuyến. Anh đứng đó, cao lớn, quyền lực nhưng lại có một sự ấm áp khó tả, khiến cô cảm giác như cả thế giới đang hướng về phía mình.

“Cảm ơn… anh đã tin tưởng tôi…” cô thốt lên, giọng nhỏ, run run.

Diệp Hàn Thương gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô. “Hãy suy nghĩ kỹ. Tôi sẽ cho cô thời gian. Và tôi hy vọng, cô sẽ không hối hận về quyết định của mình.”

Thiên Hạ rời khỏi phòng, trái tim vẫn còn loạn nhịp. Cô đi dọc hành lang rộng lớn, nhìn qua cửa kính ra thành phố nhộn nhịp, tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để bước vào thế giới mà Diệp Hàn Thương vừa mở ra.

Về đến nhà, Thiên Hạ đặt chiếc túi xuống, ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại, đầu óc tràn ngập suy nghĩ. “Trợ lý riêng của CEO… liệu mình có làm được không…?” Cô tự hỏi, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm khao khát lạ kỳ: muốn thử, muốn chứng minh bản thân, nhưng lại sợ thất bại.

Ngày hôm sau, Thiên Hạ quyết định đến công ty như thường lệ, nhưng trong lòng vẫn chưa dứt suy nghĩ về lời đề nghị. Khi cô đang chuẩn bị bước vào thang máy, điện thoại lại rung lên. Màn hình hiện số Diệp Hàn Thương.

Cô hít một hơi sâu, nhấc máy: “Alo…”

“Cô đã suy nghĩ chưa?” giọng anh vẫn trầm, ấm, khiến cô rung động.

Thiên Hạ khẽ mím môi, giọng nhỏ: “Tôi… tôi… tôi… e rằng… tôi không thể nhận lời.”

Im lặng vài giây, rồi anh nói: “Tôi hiểu. Quyết định là của cô. Nhưng tôi tin rằng, nếu một ngày nào đó cô thay đổi, cánh cửa này sẽ luôn mở cho cô.”

Thiên Hạ đỏ mặt, tim đập mạnh: “Cảm ơn… anh…”

Sau cuộc gọi đó, cô cảm thấy vừa tiếc nuối, vừa nhẹ nhõm. Dù từ chối, nhưng trong lòng vẫn có một niềm mong đợi kỳ lạ, một cảm giác định mệnh vừa chạm tới. Cô biết, buổi chiều hôm ấy không chỉ là cơ hội nghề nghiệp, mà còn là khởi đầu cho một mối quan hệ sẽ thay đổi cả cuộc đời mình.

Buổi chiều vàng nhạt rọi qua cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Thiên Hạ, khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc này, Diệp Hàn Thương sẽ luôn âm thầm theo dõi, bảo vệ và chờ đợi cô…

Và dù cô từ chối lời đề nghị, định mệnh vẫn chưa dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×