mãi là cô vợ duy nhất của anh

Chương 5: Tiệc tối và nụ cười bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, ánh đèn vàng ấm áp của thành phố phản chiếu lên những tòa nhà cao tầng, tạo nên một không gian rực rỡ nhưng cũng lãng mạn khó tả. Lâm Thiên Hạ đứng trước gương trong căn hộ nhỏ của mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào bộ váy mà cô vừa chọn. Đây là lần đầu tiên cô được mời dự một bữa tiệc quan trọng, nơi Diệp Hàn Thương – người đàn ông quyền lực mà cô chưa kịp quen biết sâu – sẽ xuất hiện.

Thiên Hạ hít một hơi thật sâu, bàn tay hơi run khi điều chỉnh mái tóc mềm mại. Cô tự nhủ: “Chỉ cần bình tĩnh… chỉ cần bình tĩnh thôi…” Nhưng trong lòng, cảm giác hồi hộp và lo lắng khiến tim cô đập mạnh. Cô không ngờ, một lời mời đơn giản từ Diệp Hàn Thương lại có thể khiến cô bối rối đến vậy.

Khi cô chuẩn bị rời nhà, điện thoại rung lên. Màn hình hiện tên Diệp Hàn Thương. Cô lúng túng nhấc máy: “Alo…”

“Thiên Hạ, em đã sẵn sàng chưa?” giọng anh trầm ấm, dịu dàng nhưng cũng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối.

“Em… em sẵn sàng rồi ạ…” cô trả lời, giọng nhỏ, run run.

“Tốt. Tôi sẽ đón em.”

Khoảng mười lăm phút sau, một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng trước cửa. Anh bước ra, bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân. Một cảm giác vừa quen vừa lạ tràn ngập trong cô, khiến cô đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… anh đến…”

Anh mỉm cười, ánh mắt mang một chút ấm áp lạ kỳ: “Tôi đã nói sẽ đón em. Lên xe đi.”

Trên đường đến địa điểm tiệc, Thiên Hạ cảm giác tim mình liên tục rung lên từng nhịp. Cô không hiểu tại sao, chỉ biết rằng, mỗi lần ngẩng đầu nhìn anh, trái tim cô lại đập mạnh hơn. Diệp Hàn Thương không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh, sự chắc chắn trong từng cử chỉ, khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa kỳ lạ.

Bữa tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khi bước vào sảnh tiệc, Thiên Hạ choáng ngợp trước không gian lộng lẫy: ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng nhạc nhẹ nhàng, những vị khách lịch thiệp trong những bộ trang phục sang trọng. Cô cảm thấy mình như lọt vào một thế giới hoàn toàn khác, vừa đẹp mắt vừa áp lực.

Diệp Hàn Thương dẫn cô đi qua đám đông, ánh mắt anh luôn chăm chú theo từng bước chân cô. Mọi người dường như nhận ra anh, ánh mắt kính nể xen lẫn tò mò. Thiên Hạ không khỏi đỏ mặt, vừa tự hào vừa ngại ngùng. Cô chưa từng tưởng tượng rằng mình, một cô gái bình thường, lại xuất hiện bên cạnh một tổng tài quyền lực như Diệp Hàn Thương.

“Đây là Thiên Hạ, cô ấy là người đã giúp tôi hôm nọ,” Diệp Hàn Thương giới thiệu, giọng trầm ấm nhưng đủ khiến mọi người chú ý.

Thiên Hạ cúi đầu, đỏ mặt, không dám nhìn thẳng. Nhưng Diệp Hàn Thương nắm lấy tay cô, siết nhẹ, tạo cảm giác an toàn. Ánh mắt anh lướt qua mọi người, như đang nói: “Cô ấy là của tôi, đừng ai làm phiền.”

Tiệc diễn ra trong không khí sang trọng, nhưng Thiên Hạ cảm giác hơi căng thẳng. Cô vừa cố gắng giao tiếp, vừa quan sát xung quanh, mắt thỉnh thoảng nhìn Diệp Hàn Thương để lấy can đảm. Anh luôn theo sát, ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô, khiến cô cảm thấy như được che chở.

Trong lúc Thiên Hạ đang lúng túng trò chuyện với một vị khách, Diệp Hàn Thương bất ngờ bước đến, cúi nhẹ nói vào tai cô: “Em ổn chứ? Không cần phải gượng ép.”

Thiên Hạ đỏ mặt, cảm giác trái tim như tan chảy: “Em… em ổn…”

Anh mỉm cười, ánh mắt đầy nụ cười bí ẩn, khiến cô không thể rời mắt. Khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn hai người giữa không gian lộng lẫy, ánh đèn phản chiếu trên khuôn mặt họ, tạo nên một bức tranh ngọt ngào và lãng mạn.

Sau một vài ly rượu nhẹ, không khí tiệc bắt đầu sôi động hơn, nhưng Thiên Hạ lại cảm thấy hơi mệt. Cô đứng ra ngoài ban công hít thở không khí, mát lạnh và trong lành. Diệp Hàn Thương đi theo, đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Trời ngoài kia thật đẹp,” Thiên Hạ nói, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc.

“Không đẹp bằng nụ cười của em,” anh đáp, giọng trầm ấm, khiến cô giật mình. Tim cô đập nhanh, mặt đỏ bừng. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết rằng ánh mắt anh khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Anh nhẹ nhàng đưa tay che mưa nhỏ đang rơi từ mái hiên trên ban công, rồi cúi xuống gần cô: “Em biết không, đôi khi một khoảnh khắc im lặng cũng đủ nói lên tất cả.”

Thiên Hạ lặng im, cảm nhận hơi thở anh gần bên, cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được rằng, sự hiện diện của một người có thể khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhẹ nhàng, ấm áp và ngọt ngào đến vậy.

Mưa ngoài trời nhẹ dần, ánh sáng đèn phản chiếu trên từng giọt nước, tạo nên một cảnh tượng lãng mạn đến khó tả. Diệp Hàn Thương quay sang, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Em có biết, em đã thay đổi cách nhìn của tôi về mọi thứ không? Chỉ cần em cười, mọi phiền muộn đều tan biến.”

Thiên Hạ đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô chưa từng nghe ai nói những lời như vậy với mình, đặc biệt là một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng như Diệp Hàn Thương. Cô cảm giác như mọi lo lắng, mọi căng thẳng của mình đều tan biến trong ánh mắt và giọng nói ấy.

Anh nghiêng người, cử chỉ chậm rãi nhưng đầy quyết đoán, đặt một tay lên vai cô, ánh mắt không rời khỏi cô: “Em biết không, tôi sẽ luôn bảo vệ em, dù bất cứ lúc nào, dù bất cứ nơi đâu.”

Thiên Hạ cúi đầu, giọng run run: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh…”

Anh mỉm cười, nụ cười bí ẩn nhưng ngọt ngào, khiến cô cảm giác trái tim mình vừa tan chảy vừa rung động. Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc nhẹ nhàng và mưa rơi ngoài trời, hai con người xa lạ nhưng dường như đã hiểu nhau một phần nào đó.

Sau bữa tiệc, Diệp Hàn Thương đưa Thiên Hạ về. Trên đường đi, không khí yên lặng nhưng đầy ấm áp. Anh không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng và bảo vệ. Thiên Hạ cúi đầu, trái tim rung lên từng nhịp, nhận ra rằng lần đầu tiên, cô cảm nhận được tình cảm thật sự, không phải lời nói suông, mà là sự hiện diện, sự quan tâm và nụ cười bí ẩn nhưng chân thành của anh.

Khi xe dừng trước cửa nhà cô, anh mở cửa, cúi xuống nhìn cô: “Về nhà an toàn nhé. Hãy nhớ, khoảnh khắc hôm nay sẽ là kỷ niệm đầu tiên của chúng ta.”

Thiên Hạ đỏ mặt, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi: “Em… em sẽ nhớ…”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyền lực, rồi quay xe rời đi. Thiên Hạ đứng đó, nhìn bóng xe khuất dần, tim vẫn đập rộn ràng. Cô biết rằng, buổi tối hôm nay, không chỉ là bữa tiệc sang trọng, mà còn là khoảnh khắc mở ra một chương mới trong trái tim cô: lần đầu tiên, cô và Diệp Hàn Thương có một khoảnh khắc thật sự ngọt ngào và đáng nhớ.

Mưa giông đã tạnh, nhưng trong lòng Thiên Hạ, một cơn mưa dịu dàng khác – cơn mưa của cảm xúc và tình cảm – vừa bắt đầu rơi, thấm vào từng nhịp tim cô, khiến cô nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×