Buổi chiều hôm đó, bầu trời bất ngờ tối sầm lại, những đám mây dày đặc kéo đến như một tấm màn xám khổng lồ che phủ cả thành phố. Lâm Thiên Hạ đang ngồi trong phòng làm việc, tay run run giữ chiếc điện thoại, mắt dán vào màn hình hiển thị dự báo thời tiết: mưa giông cấp ba. Cô thở dài, nhíu mày. “Trời ơi… lại mưa nữa…”
Thiên Hạ gấp hồ sơ vào cặp, chuẩn bị rời công ty, nhưng khi bước ra cửa, những giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống. Cô nhanh chóng mở ô, nhưng gió thổi mạnh làm mưa tạt vào mặt, ướt đẫm mái tóc. Cô rùng mình, cảm giác lạnh tê buốt, vừa bối rối vừa lo lắng.
Trong lúc cô đang loay hoay tìm taxi, thì một chiếc xe hơi đen bóng loáng dừng trước mặt cô. Cửa xe mở ra, và Diệp Hàn Thương bước ra, chiếc áo khoác chống mưa phủ lên vai, dáng người cao lớn, vững chãi.
“Lên xe,” anh ra lệnh, giọng trầm, nhưng vừa nghe đã khiến cô yên tâm.
Thiên Hạ ngạc nhiên, nhưng không kịp từ chối. Cô bước lên xe, vẫn chưa kịp định thần. Anh đóng cửa xe, rồi lái đi trong mưa, tiếng gió rít qua kính cửa sổ, mưa nặng hạt đánh lên kính tạo nên những vệt nước dài, nhưng Thiên Hạ lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ khi ngồi cạnh anh.
“Anh… sao lại đến đón em?” cô hỏi, giọng nhỏ, hơi run.
Diệp Hàn Thương không đáp ngay, ánh mắt nhìn đường, tay lái chắc chắn. Một lúc sau, anh mới nói, giọng trầm ấm, mang theo một sự kiên định: “Vì tôi không muốn cô đi trong mưa một mình.”
Thiên Hạ đỏ mặt, cúi đầu, cảm giác tim mình như bị chạm nhẹ. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ, nhịp tim đập dồn dập.
Xe chạy qua những con phố vắng, tiếng mưa rơi đều đều, hòa vào tiếng gió tạo thành một bản nhạc tự nhiên, lạ kỳ nhưng êm dịu. Không gian yên tĩnh, chỉ có hai người, không lời nói, chỉ là cảm giác hiện diện của nhau.
“Em có sợ mưa không?” Diệp Hàn Thương bất ngờ hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Thiên Hạ ngạc nhiên, quay sang nhìn anh: “Sợ… sợ chút thôi. Nhưng… hôm nay mưa quá lớn…”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô: “Vậy thì không nên để cô đi một mình. Tôi muốn bảo vệ cô.”
Thiên Hạ cảm giác tim mình như tan chảy, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô chưa từng có ai quan tâm mình như thế, quan tâm một cách âm thầm nhưng mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ kỳ.
Chạy một đoạn đường, xe dừng trước một quán cà phê nhỏ. Anh nhìn cô, ánh mắt như dò xét tâm tư: “Chúng ta dừng ở đây một chút, tránh mưa.”
Thiên Hạ gật đầu, bước xuống xe cùng anh. Cả hai bước vào quán, hơi ấm và mùi cà phê thơm nồng lan tỏa. Không gian nhỏ bé nhưng ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lùng quyền lực của anh ngoài kia.
Ngồi xuống bàn gần cửa sổ, Thiên Hạ ngắm những giọt mưa rơi ngoài kia, cảm giác vừa yên bình vừa kỳ lạ. Diệp Hàn Thương đặt tay lên bàn, nhìn cô chăm chú: “Cô biết không, có những khoảnh khắc, chỉ cần một người đứng bên, mọi thứ đều trở nên khác biệt.”
Thiên Hạ nhìn anh, đôi mắt mở to: “Anh… ý anh là gì?”
Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Ý tôi là… tôi không muốn cô trải qua những khó khăn một mình. Tôi muốn cô biết, có ai đó luôn quan tâm, luôn bảo vệ cô… dù bất cứ lúc nào.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Thiên Hạ. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết trái tim mình rung lên, nhịp đập như hòa cùng nhịp mưa ngoài trời.
“Em… em chưa từng nghĩ… sẽ có người quan tâm đến em như thế…” cô nói, giọng run run, ánh mắt lấp lánh.
Anh cười nhẹ, một nụ cười hiếm khi xuất hiện, nhưng đủ để làm tan chảy mọi băng giá: “Vậy thì từ hôm nay, tôi sẽ để cô biết cảm giác đó. Không chỉ lời nói, mà cả hành động.”
Thiên Hạ cúi đầu, má đỏ bừng, cảm giác như cả thế giới quanh cô đều chậm lại. Mưa giông bên ngoài như nhường chỗ cho khoảnh khắc êm dịu và ngọt ngào bên trong quán cà phê.
Sau một lúc yên lặng, anh hỏi: “Em có muốn chia sẻ với tôi những lo lắng, sợ hãi hay không? Tôi không hứa sẽ giải quyết tất cả, nhưng tôi sẽ lắng nghe.”
Thiên Hạ lặng im, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói, từng ánh mắt. Lâu lắm rồi, cô mới thấy mình có thể mở lòng, có thể chia sẻ cảm xúc mà không sợ bị phán xét.
“Em… em muốn… nhưng em… không biết bắt đầu từ đâu…” cô lí nhí, mắt nhìn xuống tay.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, bàn tay to, ấm áp, bao bọc lấy cô: “Bắt đầu từ việc kể cho tôi nghe những điều nhỏ nhất, em được không?”
Thiên Hạ ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh, thấy trong đó một sự kiên định, một sự tin tưởng không lời. Cô hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể về những áp lực trong công việc, những lo lắng về bản thân, những niềm hy vọng thầm kín mà cô chưa từng chia sẻ với ai.
Diệp Hàn Thương im lặng lắng nghe, thi thoảng gật nhẹ, ánh mắt đầy sự quan tâm. Không có lời phán xét, chỉ có sự hiện diện và lắng nghe tuyệt đối, khiến Thiên Hạ cảm giác trái tim mình như được chạm vào một cách dịu dàng, từng nhịp, từng nhịp.
Khi cô kể xong, giọng mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh… vì đã nghe em nói…”
Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Không cần cảm ơn. Tôi muốn em biết, em không phải đi một mình. Tôi sẽ luôn ở bên, dù mưa giông hay nắng ráo.”
Thiên Hạ nhìn anh, trái tim rung lên một nhịp mạnh. Lần đầu tiên, cô hiểu được cảm giác an toàn khi có một người đàn ông thực sự quan tâm, thực sự bảo vệ. Không phải lời hứa suông, không phải hành động phô trương, mà là sự hiện diện âm thầm nhưng mạnh mẽ.
Ngoài cửa sổ, mưa giông bắt đầu dịu lại, những vệt sáng từ đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa yên bình. Trong khoảnh khắc đó, Thiên Hạ nhận ra rằng, trái tim mình đã rung động, không phải vì lời nói, mà vì sự quan tâm và bảo vệ chân thành.
Diệp Hàn Thương đứng dậy, cúi người nhẹ nhàng nói: “Giờ trời đã tạnh, tôi sẽ đưa em về nhà. Nhưng em hãy nhớ, khoảnh khắc này… sẽ là lần đầu tiên chúng ta thực sự hiểu nhau.”
Thiên Hạ gật đầu, trái tim đập dồn dập. Cô bước ra xe cùng anh, mưa đã ngừng hẳn, nhưng từng hạt nước còn vương trên mái tóc, trên gương mặt, khiến cô cảm thấy dịu dàng và mơ hồ.
Trên đường về, không ai nói gì nhiều, nhưng cảm giác hiện diện của nhau đủ khiến mọi thứ trở nên êm dịu. Lần đầu tiên, Thiên Hạ cảm nhận được rằng, không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ cần một người âm thầm đứng bên, bảo vệ và quan tâm, trái tim cũng có thể hiểu và rung động.
Khi xe dừng trước cửa nhà cô, Diệp Hàn Thương mở cửa, cúi nhìn cô: “Về nhà an toàn nhé. Hãy nhớ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở bên.”
Thiên Hạ bước xuống, mắt nhìn anh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. “Em… em biết rồi… cảm ơn anh…”
Anh gật nhẹ, nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi, rồi quay xe rời đi. Thiên Hạ đứng đó, ngắm bóng xe khuất dần, tim vẫn còn rung động. Cô biết rằng, đêm mưa giông hôm nay, không chỉ làm cô thấm lạnh, mà còn làm trái tim cô nhận ra một điều: lần đầu tiên, cô và Diệp Hàn Thương đã thực sự hiểu nhau…